Chương 39: (Vô Đề)

Kinh Ngạo Tuyết đưa tay sờ trán Liễu Nhi, thấy nàng ngủ say, không còn chuyện gì khác liền nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Nhìn ánh nến lập lòe trong phòng, Kinh Ngạo Tuyết nhớ khi nãy trên đường về thôn gặp đám người cặn bã, thầm nói: Lương Thăng Vinh sẽ không phái đám người khác đến nữa chứ, đến trước để vào thôn đối phó Thẩm Lục Mạn a.

Nàng mím chặt môi, lãnh khốc nghĩ thầm: tốt nhất là không a, nếu không nàng sẽ khiến Lương Thăng Vinh sống không được chết không xong.

Nàng cố gắng trấn định mình, sau khi kiểm tra tơ nhện lưu lại trong phòng, dấu chân ngựa, nàng liền xác định khi Thẩm Lục Mạn rời nhà đi, thì không hề có đánh nhau.

Còn Liễu Nhi ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ, góc chăn còn có cách gấp đặc thù, đây là thói quen của Thẩm Lục Mạn, có thể nói sau khi Thẩm Lục Mạn chăm cho Liễu Nhi ngủ, thì chủ động đóng cửa phòng lại sau đó rời đi.

Nói như vậy, Thẩm Lục Mạn rất có thể tự mình rời khỏi nhà a.

Nghĩ vậy, Kinh Ngạo Tuyết càng luống cuống.

Nàng vừa xuyên đến, đã nghĩ nguyên chủ đối với thê tử Thẩm Lục Mạn không đáng, theo lý nguyên chủ lấy thê tử dùng thê tử như vậy, còn đánh đập thê tử cùng hài tử, thê tử như vậy chẳng những không giết chết nguyên chủ, còn luôn ở bên cạnh hầu hạ nguyên chủ, nhất định là có bệnh a.

Ở chung lâu nàng cũng biết cách làm người của Thẩm Lục Mạn, đối phương cũng không thiện hơn mình, ngược lại thủ đoạn đều độc ác như nhau, người như vậy lại luôn ở bên cạnh nguyên chủ không rời không giận, tất nhiên là có nguyên nhân khác.

Còn nguyên nhân gì thì Kinh Ngạo Tuyết đối với người thân cận cũng không muốn truy xét làm gì.

Cứ nghĩ như trước, mỗi người đều có bí mật của mình, chính nàng cũng không ngoại lệ, cứ nghĩ kỹ lại thì nàng xuyên qua không muốn bị lộ bí mật dị năng thì Thẩm Lục Mạn cũng sẽ như vậy thôi.

Nàng có thể lý giải, không miễn cưỡng đối phương nói ra.

Có thể nàng luôn kiên định cho rằng Thẩm Lục Mạn vĩnh viễn sẽ không chủ động rời đi, như là địa cầu vĩnh viễn xoay quanh mặt trời, theo lý tự nhiên.

Nhưng hiện thực tàn nhẫn cho nàng một cái tát, tất cả mọi thứ trước mắt nói cho nàng biết Thẩm Lục Mạn đã chủ động rời đi.

Nàng có phải sẽ quay về không?

Kinh Ngạo Tuyết toát mồ hôi lạnh, theo bản năng nắm chặt hai tay, móng tay đều găm vào thịt, khiến mình phải trấn định lại từ trong đại hải khủng hoảng.

Không đúng, nàng tin Thẩm Lục Mạn sẽ không rời đi nàng, rõ ràng thái độ của nàng đối với Thẩm Lục Mạn so với nguyên chủ đã tốt hơn nhiều mà Thẩm Lục Mạn còn rời khỏi nàng? nàng nhất định là có vấn đề.

Có vấn đề, phải trị!

Nàng phát thề, nếu đối phương muốn bỏ đi, nàng sẽ đuổi theo đến chân trời góc biển, cũng phải bắt cho được Thẩm Lục Mạn về.

Không những đem về mà còn phải khóa chặt nàng bên cạnh mình, mỗi đêm tẩy não đối phương, khiến đối phương vĩnh viễn cũng không được tự ý rời đi.

Nàng cười lạnh một tiếng, liền cau mày nói: không được, thôi quên đi, nói là dạy một trận, nói đạo lý, đối phương không nghe vào, ngược lại còn ngoan thủ hơn.

Trong đầu nàng hiện lên nhiều phương thức dằn vặt, nhưng cuối cùng chứng thực đối phó với Thẩm Lục Mạn chủ như là đi gãi ngứa cho đối phương, với người như nàng thủ đoạn vẫn không bằng a.

Nàng đen mặt, trong lòng bất đắc dĩ nực cười.

Lúc này, ánh nến trong nhà chính "tạch" một tiếng, lóe sáng lên một chút rồi tắt hẳn.

Nửa khuôn mặt của Kinh Ngạo Tuyết được bị ánh trăng chiếu sáng, nửa khuôn mặt còn lại ẩn dấu trong bóng đêm.

Trải qua một hồi suy nghĩ, rốt cuộc nàng cũng tìm về được chút tâm tư thầm nói: có phải là Thẩm Lục Mạn lo lắng cho nàng, cho nên đi theo lên trấn tìm mình rồi?

Nàng nghĩ vậy, liền lắc đầu nói: không a, nàng vừa từ trên đường quay về, tuy là đi sát bờ sông, nhưng khoảng cách cùng với đường lớn không xa, nàng căn bản không nghe được âm thanh của Thẩm Lục Mạn, nếu đối phương tìm mình, thì sẽ không nói gì mà đi tìm người a, cũng quá kinh ngạc rồi.

Hơn nữa nhìn cơm canh chuẩn bị trong nhà chính cùng ánh nến, cũng biết là trước khi đi Thẩm Lục Mạn cũng đã dự liệu buổi tối mình quay về, còn nàng vì có chút nguyên nhân nên không ở trong nhà mới....

Bước chân Kinh Ngạo Tuyết nặng nề ngồi trên ghế.

Nàng thở dài một cái, kiên trì chờ đối phương về, một bên nhắm mắt lại, khôi phục mộc hệ dị năng đã khô kiệt trong người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!