Chương 38: (Vô Đề)

Kinh Ngạo Tuyết híp mắt nhìn đám người chen chúc mà tức giận.

Lúc đầu nàng có chút bất đắc dĩ cùng uất ức, thầm nói: nàng còn phải vội về nhà a, Thẩm Lục Mạn ở nhà chắc lo lắng lắm, Liễu Nhi cũng vậy a, nói không chừng cái mặt bánh bao đang nhăn lại vì lo lắng a.

Kết quả vừa chuẩn bị từ trong đám người, mở đường máu chạy qua, thì thấy cách đó không xa có tiểu hài đang chạy chơi, chen vào đám người xung quanh.

Ngay sau đó liền bị mấy cái phụ nhân trung niên chặn đường, túm hắn lại tức giận mắng một trận, khiến hắn mặt mũi nhăn nhó sợ hãi.

Kinh Ngạo Tuyết mắt trừng miệng ngốc, không dám sốt ruột chen lấn nữa.

Nàng theo dòng người đi tới, chán đến ngáp một cái, trong cái khổ lại nghĩ đến cái vui. Thì ra ở dị giới cũng có giờ tối chậm a, hôm nay nàng coi như hiểu biết thêm a.

Nàng theo hướng ra khỏi trấn trong đám người chen lấn, dĩ nhiên đi đường cũng chậm hơn ngày thường gấp hai lần, giờ cũng đến cửa trấn.

Rốt cuộc sau khi ra khỏi thành, nàng thở dài một hơi.

Lúc này, sắc trời đã tối rồi, chỉ còn lại chút màu đỏ lửa từ phía tây, trăng đã lên cao, Kinh Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua thấy ánh trăng vừa lớn lại tròn, không khỏi cảm khái trong lòng: thì ra hôm nay là ngày rằm a.

Nàng không thể chậm trễ hơn nữa, liền phóng người lên ngựa, cưỡi thật nhanh chạy về thôn.

Trên đường cưỡi ngựa, luôn có âm thanh đám ngựa phía sau lưng nàng cách một khoảng.

Lúc đầu, Kinh Ngạo Tuyết không để ý việc này, nàng còn đang nghĩ về nhà dùng cách gì để thuyết phục Thẩm Lục Mạn, không để nàng suy nghĩ nhiều.

Nhưng tiếng chân ngựa lộc cộc sau lưng càng lúc càng gần, cảm giác nguy hiểm chiếm lấy não bộ.

Nàng thử dò xét cho ngựa đi chậm lại, đám ngựa phía sau cũng theo đó chậm lại.

Nàng nhếch miệng cười lạnh một tiếng, vung roi lên quất mông ngựa, con ngựa bị đau liền dồn sức chạy thật nhanh như bay ra ngoài.

Đám ngựa sau lưng cũng vang lên âm thanh roi quất hỗn loạn đuổi theo sau.

Cái này khiến Kinh Ngạo Tuyết xác định những kẻ này đang theo nàng.

Nàng ổn định thân mình, quay đầu nhìn lướt qua, phát hiện đối phương mang theo không ít người, chừng hai ba chục người, hèn chi vang lên tiếng lộc cộc rõ ràng như vậy, nhất là dưới tình huống cảnh vật xung quanh yên tĩnh như vậy.

Lúc này, sắc trời đã tối hẳn.

Kinh Ngạo Tuyết tận lực cưỡi rời khỏi đường lớn, đi sâu vào trong núi.

Đám người sau lưng thầm mắng một câu, một tên trong đó cả giận nói: "đại ca, cô nương kia đã phát hiện ra chúng ta."

Đại ca trong miệng hắn đang cưỡi ngựa đi đằng trước, hắn mặt không đổi nheo mắt thầm nói: người này xem ra có chút năng lực.

Bất quá, hắn cũng không để một á nhân vóc người gầy yếu vào trong mắt.

Hắn nhàn nhạt phân phó nói: ''không có gì đâu, tiếp tục đuổi theo, nàng như vậy cũng tiết kiệm nguy hiểm tung tích chúng ta bị bại lộ."

Những người khác nhao nhao lên tiếng, một người trong đó nói: "lão thất phu Lương Thăng Vinh kia hiện tại có bạc bắt đầu muốn làm đại gia rồi a, nhớ năm đó hắn còn quỳ trước mặt chúng ta như là chó xin ăn."

"Quản hắn nhiều làm gì, thời gian qua chúng ta cũng sống tốt rồi a, có bạc xài, có đàn bà chơi, cũng là cuộc sống thần tiên rồi a. Ai nha, ta nói a, không nói đến vấn đề đó, á nhân này dung mạo so với mấy ả bán hoa trên phố còn tốt hơn a, các ngươi cũng biết ta mà a, chút nữa giết nàng thì cho ta chút thời gian thoải mái một chút a."

"Ha ha, lão tứ, ngươi thật có đức hạnh a, vừa nói đến mỹ nhân, cho dù già trẻ hay nam nữ đều bị cái thứ trong đũng quần ngươi chui lên ý kiến, thật không ra đàn ông rồi a."

Nam nhân gọi là lão tứ liếc mắt nói: "các ngươi không hiểu gì hết, chuyện như vậy rất tốt a, đại ca, được không a."

Nam nhân dẫn đầu trừng hắn một cái, tức giận: "hành động nhanh lên, ta còn chưa quên lần trước ngươi chơi tiểu cô nương 2 tuổi, làm trễ nãi thời cơ tốt, hại chúng ta đến giờ còn phải chạy trốn."

Lão tứ sờ mũi, vội cười ha ha nói xin lỗi, trong lòng lại vui vẻ, vóc dáng Kinh Ngạo Tuyết thực sự rất đẹp, khiến hắn lần đầu nhìn thấy trong lòng đã ngứa ngáy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!