Chương 36: (Vô Đề)

Kinh Ngạo Tuyết bị thương lần này rất nặng, nhìn bề ngoài thì bình thường nhưng bên trong cũng đã bị thương nặng, cũng không dễ hồi như cũ.

Nàng nằm trên giường vài ngày, mới khôi phục một chút.

Thẩm Lục Mạn lúc đầu tưởng nàng giả bộ bệnh, dù sao nhìn sắc mặt nàng cũng không có gì, vết thương trên người cũng không có dấu, nàng tự nhiên nghĩ là đã sớm hồi phục.

Sở dĩ còn nằm trên giường chỉ là muốn được nàng chăm sóc mà thôi.

Nhưng sau đó lại thấy kỳ lạ, nàng dùng mộc linh khí trong cơ thể, rót vào cơ thể đối phương cảm ứng một phen, thì phát hiện nội tạng đối phương bị tổn thương, mặc dù có dược hoàn cùng dược cao chữa trị, nhưng cũng không thể chữa hết hoàn toàn, chỉ có thể nằm trên giường điều dưỡng.

Thương thế như vậy, đổi thành những người khác, ít nhất cũng phải nằm trên giường vài tháng.

So ra mà nói, thì sức khỏe Kinh Ngạo Tuyết coi như khôi phục rất nhanh.

Nhưng dù vậy Thẩm Lục Mạn cũng tự trách vì lỗi của mình, thấy buồn vì trước đó mình xúc động, đối với Kinh Ngạo Tuyết nằm trên giường bệnh càng khoan dung, chỉ cần điều kiện đối phương nói không quá phận, nàng đều sẽ đồng ý.

Thỉnh thoảng có quá phận thật, nàng sẽ ngơ ngác, mặt không đổi cự tuyệt.

Hôm nay Kinh Ngạo Tuyết ngủ một giấc dậy, cảm giác thương thế mình tốt lên, liền cùng Liễu Nhi đi chạy bộ.

Nàng dưỡng thương nhiều ngày, Liễu Nhi mỗi sáng cũng không dám lười biếng, sáng rời giường rửa mặt, chạy quanh bờ sông ít nhất một canh giờ, mồ hôi đầm đìa mới dừng lại nghỉ ngơi.

Qua vài ngày chạy, sắc mặt Liễu Nhi lại càng hồng nhuận.

Kinh Ngạo Tuyết chạy theo nàng 1 canh giờ, suýt chút thì không theo kịp nàng.

Thật vất vả chịu đựng khoảng thời gian này, nàng dựa vào tàng cây, khớp xương toàn thân cùng chân bủn rủn như nhau vô lực.

Liễu Nhi bình phục hô hấp thấy vậy liền lo lắng cau mày nói: "mẫu thân, ta đi gọi nương thân, đến đây."

Kinh Ngạo Tuyết vội khoát tay, điều chỉnh hô hấp nói: "đừng, ta thở một chút, thì tốt rồi."

Nàng thầm nói: sau này không thể như vậy, còn nói rèn luyện thân thể a? kết quả không nói Thẩm Lục Mạn là tu sĩ, đến Liễu Nhi là hài tử cũng không bằng được nàng.

Nàng thân là gia chủ vậy mà tôn nghiêm còn gì chứ? đều xuống đáy rồi a.

Kinh Ngạo Tuyết chịu đả kích, nghỉ ngơi một chút, liền cùng Liễu Nhi về nhà.

Sau khi ăn sáng xong Liễu Nhi chuẩn bị ôm thỏ con Đại Bạch đến nhà Ngô Chí An tìm bạn chơi, liền bị Thẩm Lục Mạn gọi lại.

Thẩm Lục Mạn từ phòng bếp đi ra, trên tay còn ướt vì vừa rửa chén.

Nàng nói: "con chờ một chút, ta lêu mẫu thân con đi chung với con."

Kinh Ngạo Tuyết ngồi trong nhà chính uống trà, còn nghĩ chút nữa đi tắm, cẩn thận quan sát thân thể á nhân một chút, nàng còn nhớ phản ứng mấy ngày trước, đối với thứ nhô lên kia vẫn rất tò mò.

Trước đó dưỡng thương chỉ động một chút đã đau, nên không nghĩ được nhiều.

Hôm nay thương tốt lên, đúng lúc có thể thử.

Nghe Thẩm Lục Mạn nói vậy, nàng cũng không muốn đi, nói: "ta chút nữa có chuyện, để Liễu Nhi đi một mình đi, nàng cũng quen đường rồi, nhà Ngô Chí An cũng không xa nhà chúng ta."

Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái nói: "Ngươi không cần mầm dược ươm trong phòng?"

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt, nàng lại quên mất chuyện quan trọng a, quên không còn chút gì.

Nàng ngại ngùng sờ mũi một cái, liền thông suốt đứng dậy nói: "xong rồi, mấy ngày qua ta không chăm chúng nó, chắc là chết hơn phân nửa rồi."

Thẩm Lục Mạn nói: "mấy ngày qua rảnh rỗi ta đều chăm sóc mầm ươm của ngươi, mầm ươm sinh lực mạnh khỏe, hôm qua ta thấy còn rất tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!