Chương 30: (Vô Đề)

Thẩm Lục Mạn bị nàng nắm tay, nghi ngờ hỏi: "ngươi làm sao khiến đám hài tử chịu chơi cùng Liễu Nhi? hài tử không dễ thuyết phục, hơn nữa như vậy cũng không tốt, những hài tử trong thôn bọn chúng có tính tình không tốt lắm, lỡ như khi phụ Liễu Nhi..."

Nàng nói vậy, liền nhíu mày.

Kinh Ngạo Tuyết không để ý cười nói: "đúng vậy, tiểu hài tử làm việc là tùy tâm sở dục, chúng ta tìm bạn chơi Liễu Nhi là vì để tính tình nàng được mở mang, không phải để nàng bị người khác khi dễ. Nên chúng ta tìm người lớn của mấy đứa nhỏ kia, ta nhớ hình như Ngô Chí Dũng cũng có một hài tử a, nhân phẩm hắn tin cậy đáng giá tín nhiệm, hài tử được dạy dĩ nhiên cũng không tệ."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, cảm giác cũng không sai, thấy Kinh Ngạo Tuyết đi đúng là đến nhà lá, liền nói: "hình như sáng nay Ngô Chí Dũng đã rời thôn rồi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "ta biết a, hắn tìm tìm Cố Bạch Vi đi tìm người rồi, không ở trong thôn, Nhưng còn đệ đệ hắn Ngô Chí An a, đều là Ngô gia, Ngô Chí An so với ca ca hắn cũng thành thật nhiều hơn."

Thẩm Lục Mạn dậm chân xuống đất bất đắc dĩ nói: "nhưng Ngô Chí An không phải ở hướng đó, hắn đang xới đất ruộng nhà chúng."

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt, nàng quên mất chuyện này, vội vỗ ót, nhưng hiện tại đã sắp đến gần nhà lá, nàng liền thở dài một hơi nói: "mà thôi, chúng ta đến chỗ mấy người làm việc xem đi, có người nào đáng tin không."

Thẩm Lục Mạn cúi đầu suy nghĩ, nhưng nghĩ hồi lâu, đối với những người khác ấn tượng không nhiều, tự nhiên cũng không biết được ai có phẩm chất tốt.

Nàng sở dĩ đối với huynh đệ Ngô gia biết rõ như vậy, cũng là trước đó Kinh Ngạo Tuyết nhắc nàng tránh xa Ngô Chí Dũng, nàng cũng có chút lưu tâm đến người này, nghĩ là bọn họ có tranh cãi cũng lo lắng Ngô Chí Dũng trả thù Kinh Ngạo Tuyết.

Còn về phương diện khác, hai huynh đệ này thực sự là ưu tú, làm việc kiên định cố gắng, không cần lúc nào cũng nhìn, xong việc còn luôn hơn số lượng quy định.

Người như vậy, rất khó khiến chủ không thích.

Thẩm Lục Mạn tự nhiên cũng như vậy, nàng thở dài một hơi, nghĩ thầm: hay là đi nhìn kỹ trước rồi nói a.

Hai người đến ngoài nhà lá, còn chưa đi vào, liền chú ý đến vào nữ nhân dựa vào cửa, đang cùng các thanh niên làm việc bên trong nói chuyện.

Kinh Ngạo Tuyết tùy ý liếc mắt các nàng, phát hiện không quen ai, cũng không để ý tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Lục Mạn liền kéo nàng lại, đang lúc Kinh Ngạo Tuyết nghi ngờ không hiểu, thì thấy nàng lắc đầu, đem nàng đi đường vòng qua nhà lá.

Kinh Ngạo Tuyết dựa lên tường cười nói: "mấy người đó có gì? cần gì phải cảnh giác như vậy?"

Thẩm Lục Mạn dừng một chút mới nói: "cũng không phải nhân vật lợi hại gì, chỉ là không quen ở chung, chờ các nàng đi hết đi."

Thẩm Lục Mạn nói như vậy, liền nhô đầu lên nhìn, thấy mấy vị phu nhân kia không chú ý đến nàng liền nho nhỏ thở dài một hơi.

Nàng sống trong thôn nhiều năm, tuy quen biết với các gia đình trong thôn không thân, nhưng mấy năm qua cũng biết được mọi người trong thôn.

Mà mấy phụ nhân trong thôn này nổi danh là nhiều chuyện, ngày thường luôn tụ một chỗ, nói chuyện xa gần chuyện nhà người khác.

Tính các nàng nhiệt tình, cũng không sợ lạ, khi Thẩm Lục Man vừa đến thôn, một người cũng không biết, Kinh Ngạo Tuyết là đức hạnh như vậy, ít khi ở trong thôn, ban đầu nàng đều đi đi về về một mình một thời gian dài, chưa từng có ai đến làm thân với nàng, dĩ nhiên nàng cũng không để ý đến.

Nhưng mấy vị phụ nhân này có một hôm liền chủ động xông đến, kéo nàng đến nhiều chuyện, lời nói đều là muốn biết thân phận bối cảnh của nàng.

Thẩm Lục Mạn chỉ nói dối bọn họ, để bọn họ thỏa mãn lòng nhiều chuyện ba hoa, để bọn họ còn giới thiệu những thôn dân khác cho nàng biết.

Ban đầu, nàng cũng chỉ nhận tình của bọn họ.

Chỉ là ở chung lâu, nàng lại phát hiện thái độ mấy phụ nhân kia đối với nàng thay đổi.

Bọn họ cũng là kẻ tinh ranh, tuy Thẩm Lục Mạn dùng lai lịch gạt bọn họ, nhưng việc nhỏ cũng không đáng kể với thực tế.

Đám phụ nhân biết nàng là thê tử không được sủng ái, ở nhà không có địa vị gì, nhà nghèo chỉ có một nữ nhân như nàng đi săn thú nuôi gia đình sống qua ngày, liền chướng mắt nàng không thèm quan tâm đến nàng.

Sau đó giao tình cũng phai nhạt, cho dù thỉnh thoảng trong thôn có gặp thì đám phụ nhân làm như không biết nàng, còn không thì lườm một cái nói lời trào phúng khó nghe.

Cũng may Thẩm Lục Mạn là người rộng lượng, không quan tâm đến người khác nhiều nên không để trong lòng.

Nếu hôm nay chỉ có một mình nàng ở đây, đám phu nhân nhiều chuyện này hẳn sẽ không bỏ qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!