Tiểu nữ hài này chính là tiểu Á Nhân do nguyên chủ cùng thê tử sinh, Kinh Liễu Nhi.
Kinh Ngạo Tuyết dung hợp ký ức nguyên chủ, mặc biết hai nữ nhân cũng có thể mang thai sinh con, nhưng vẫn còn hoài nghi, lúc này tận mắt chân thật nhìn thấy, đáy mắt không khỏi mang theo vài phần tò mò.
Kinh Liễu Nhi cũng sợ nàng, cúi đầu hồi lâu không nghe thấy Kinh Ngạo Tuyết quát, đáy lòng bất an như mặt hồ rung động, từng vòng dao động.
Nàng ngập ngừng mấp máy môi, lắp bắp hỏi một câu: "mẫu, mẫu thân..."
Kinh Ngạo Tuyết tâm tình phức tạp ừ một tiếng, nàng ở mạt thế không có kinh nghiệm ở cùng tiểu nữ hài, đột nhiên nhìn thấy một tiểu cô nương, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Đơn giản dựa theo tính tình nguyên chủ, lãnh đạm ừ một tiếng.
Nhưng lại không ngờ phản ứng của nàng khiến Kinh Liễu Nhi thở dài một hơi, nàng rón rén đi lên trước, bưng chén cháo để lên bàn, nhỏ giọng nói: "mẫu, mẫu thân... cái này, là nương, nương sáng sớm.... làm, người ăn..."
Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến Kinh Liễu Nhi nói thật lâu.
Nguyên chủ trước đây ghét nhất tính tình sợ hãi rụt rè này của nàng, cứ nghe thấy nàng nói chuyện, trong lòng nguyên chủ liền nín nghẹn, còn tiểu cô nương lại trở thành nơi trút giận của nguyên chủ.
Kinh Liễu Nhi đã thành thói quen, nàng cũng chuẩn bị xong để bị đánh, rụt cổ lại cứng ngắc đợi trong chốc lát, chỉ thấy Kinh Ngạo Tuyết đi đến cạnh bàn ngồi xuống, không nói gì im lặng ăn.
Cứ vậy dễ dàng bỏ qua cho nàng, Kinh Liều Nhi trong lòng không dám tin, thế nhưng cũng thở dài một hơi.
Nàng lặng lẽ ngẩng đầu, trơ mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết ăn, đáy lòng lại có chút tiếc nuối.
Ngày thường mẫu thân luôn nhìn nàng cùng nương thân không vừa mắt, cho nên phần lớn thời gian đều không ở nhà, cho dù có về, cũng chỉ mở miệng đòi tiền nương thân, còn không thì đánh mắng các nàng.
Trước kia nàng sợ nhất là khi mẫu thân về nhà, nhưng lúc này mẫu thân đang bệnh, nằm trên giường mấy ngày đều im lặng cũng không có phát giận, cũng không đánh nàng, điều này khiến nàng rất kỳ quái.
Nàng thậm chí còn mạnh dạn bò lên giường, đời này đó là lần đầu tiên nàng được quan sát mẫu thân gần như vậy.
Nàng đó với mẫu thân có oán trách, nhưng dù sao vẫn còn tình mẫu nữ máu mủ trời sinh, nhìn thấy mẫu thân không sức sống nằm trên giường, trong lòng nàng nói không lo lắng là giả.
Cho đến khi nương thân nói mẫu thân chỉ ngủ say, nàng mới hoàn toàn yên lòng, ngược lại nàng thích cùng mẫu thân chung đụng theo cách này, thậm chí còn có chút mong đợi, mẫu thân sau này cũng có thể an tĩnh như vậy cùng nàng.
Nào ngờ mẫu thân lại tỉnh dậy nhanh như vậy, không bao lâu nữa sẽ lại ly khai nhà này.
Kinh Liễu Nhi thất lạc cúi đầu, trong lúc Kinh Ngạo Tuyết ăn cháo, tâm tình nàng phập phòng như xe kéo, chuyện này Kinh Ngạo Tuyết cũng không hề biết.
Nàng ăn sạch cháo, cảm giác mình lại đói hơn.
Tiểu cô nương mang chén cháo đến, gạo ít đến thấy thương, nàng chỉ có thể uống hết nước cho no, căn bản cũng không no nổi.
Kinh Ngạo Tuyết sống ở mạt thế nhiều năm, đời này sợ nhất chính là đói bụng, nhưng thế giới này lại khác có thực vật phong phú, không thể có đạo lý đổi sang thế giới khác còn phải để mình đói bụng.
Nàng hiểu rõ, đứng dậy khiến Kinh Liễu Nhi nhát gan liền kinh sợ.
Kinh Ngạo Tuyết không biết nên ở chung với tiểu cô nương này thế nào, liền học dáng vẻ mẫu thân nàng từng gặp ở mạt thế, đưa tay để lên đầu tiểu cô nương, nhẹ nhàng vỗ vỗ, không để ý tâm tình tiểu cô nương thế nào, sau đó liền bưng chén đi ra ngoài.
Nàng dạo quanh phòng bếp một vòng, lại không tìm được thứ gì có thể ăn, xem ra nhà này đúng là bị nguyên chủ tiêu sạch sẽ.
Trong nhà cũng không có gì ăn, nàng nhớ rõ cách làng không xa chính là ngọn núi lớn, trên núi có thể có rau dại, còn có con mồi.
Nghĩ đến vị thịt, Kinh Ngạo Tuyết liền nhịn không được, liền cầm dao muốn đi lên núi, Kinh Liễu Nhi thấy vậy vẻ mặt lo lắng nói: "mẫu, mẫu thân, đừng... đừng đánh, mẫu thân."
Kinh Ngạo Tuyết lúc đầu không hiểu ý tiểu cô nương, sau đó lại nhớ đến mỗi lần nguyên chủ về nhà, nếu thê tử không đưa tiền, thì sẽ thuận tay lấy đồ đánh người, tiểu cô nương cũng bị đánh vài lần.
Cho nên lúc này, tiểu cô nương lúc này cũng cho là mình muốn đánh nương thân của mình?
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy hoang đường, trong lòng đem nguyên chủ cặn bã mắng một lần, cúi đầu nhìn tiểu cô nương nhát gan, hắng giọng thả xuống âm thanh nhu hòa nói: "sau này ta sẽ không đánh con và nương con, ta cầm dao là muốn lên núi tìm đồ ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!