Chương 25: (Vô Đề)

Kinh Ngạo Tuyết đem dược liệu đã chuẩn bị trước, phân ra bỏ vào ấm thuốc, cho nước vào bắt đầu chế biến.

Thẩm Lục Mạn ở một bên rửa chén, rửa chén xong nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết bên này còn cần chút thời gian, liên đến phòng Liễu Nhi tìm y phục thay, còn Kinh Ngạo Tuyết nhân cơ hội đó liền rót mộc hệ dị năng vào trong.

Nước nấu được phân nửa, Thẩm Lục Mạn đến, thuần thục đem mộc linh khí rót vào trong.

Kinh Ngạo Tuyết không chớp mắt nhìn động tác của nàng, Thẩm Lục Mạn cảm nhận được ánh mắt của nàng, cảm thấy cả người không được tự nhiên, liền nghiêng người tách ra.

Có lẽ do cảm quan của nàng nhạy cảm, vẫn như cũ cảm giác được tầm mắt đối phương đang dừng lại trên người nàng, mặt nàng bất động thanh sắc, vành tai ửng đỏ.

Nàng không biết Kinh Ngạo Tuyết nhìn mình chằm chằm làm gì, chỉ mím môi nghĩ đến: Kinh Ngạo Tuyết như vừa rồi còn tốt hơn, chí ít khi đó tim nàng sẽ không nhảy loạn, có nhảy thì Kinh Ngạo Tuyết ở bên cạnh tranh cãi ầm ĩ, mình cũng không nghe được.

Không giống như hiện tại đối phương híp lại đôi mắt phượng, đáy mắt toàn là thân ảnh của nàng, khóe miệng còn mang độ cong tựa tiếu phi tiếu.

Nàng nhìn thoáng qua, trong lòng khó chịu, còn có chút tâm tư không tả được khó nói ra.

Nhưng lúc này không phải thời điểm phân tâm, nàng liền lấy lại bình tĩnh, cả người lưu ý đến ấm thuốc.

Bảy ngày trước nàng tắm thuốc hiệu quả đúng là kinh người, trong thời gian ngắn như vậy, nàng ở nhân gian đình trệ nhiều năm tu vi, lại được thả lỏng một ít.

Nàng có thể cảm nhận được kinh mạch đang mở rộng, mộc linh khí trong cơ thể đang tự phát vận chuyển, không những chuyển hóa mộc linh khí nguyên hữu trong đan điền, mà còn lợi dụng âm dương ngũ hành tương sinh tương khắc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, đem bốn loại linh khí còn lại trong đan điền, đều chuyển hóa một lần.

Hiện tại linh khí trong đan điền của nàng mang theo sinh cơ bừng bừng, mặc dù xung quanh không có linh khí, nhưng vẫn có thể tự mình vận chuyển sản sinh linh khí, nếu là ở tu tiên giới, tiếp tục tu luyện thêm năm ba tháng, nói không chừng có thể tiến vào luyện khí tầng bốn.

Mà nói đến thời gian dường như rất dài, từ hồi 6 tuổi nàng đã bắt đầu tu luyện, đến nay cũng chừng 20, vài chục năm công phu, mới tu luyện đến luyện khí tầng 3, cho nên năm ba tháng đạt được tầng 4, tốc độ cũng đã là nghịch thiên.

Chỉ tiếc, nàng hiện tại đang ở nhân gian...

Nghĩ như vậy, Thẩm Lục Mạn lắc đầu, thầm nghĩ: làm người phải biết được thỏa mãn, cuộc sống hiện tại so với trước kia ở tu tiên giới đã tốt hơn nhiều. Kinh Ngạo Tuyết hướng đến phương hướng chuyển biến tốt, Liễu Nhi lớn lên cũng hiểu chuyện, cuộc sống của nàng hạnh phúc mỹ mãn, không cần hy vọng xa vời thực tế không cho phép.

Đến khi nước trong ấm nấu vừa đủ Thẩm Lục Mạn thu hồi tay, còn lại để cho Kinh Ngạo Tuyết xử lý.

Một lát sau, Kinh Ngạo Tuyết luyện chế ra một viên dược hoàn màu lục sắc huỳnh quang, cùng một chén cặn thuốc.

Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn gật đầu, Thẩm Lục Mạn một tay cầm y phục sạch tay còn lại cần dược hoàn cùng cặn thuốc, đem Liễu Nhi đến phòng tắm chờ.

Kinh Ngạo Tuyết lấy nước nóng cùng nước nguội, đổ vào mộc dũng chuyên dụng của Liễu Nhi cùng cặn thuốc, rồi cho Liễu Nhi uống dược hoàn, để nàng cởi y phục trên người vào trong mộc dũng ngâm nước tắm.

Nước ấm không quá nóng, so với bên ngoài nhiệt độ cao hơn một chút, lúc đi vào ngâm cũng rất thoải mái.

Liễu Nhi tò mò khuấy nước thuốc màu xanh nhạt, cảm thấy cái này cùng nước thường ngày tắm không quá khác nhau.

Nhớ đến lúc chiều Kinh Ngạo Tuyết nói, có ngâm nước cả đêm da cũng sẽ không bị phù, nàng liền khuấy nước chơi tiếp.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, xách ghế ngồi một bên, nói với Thẩm Lục Mạn: "tối nay nửa đêm ta đến trông, ngươi đi ngủ trước, ngủ ngon, xong rồi thì đến gọi."

Thẩm Lục Mạn nói: "vậy ngươi ngủ trước đi, ta còn chưa mệt."

Kinh Ngạo Tuyết cười ngẩng đầu nhìn nàng nói: "đừng cãi nhau, mau đi đi, đi ngủ sớm một chút còn thay ca."

Thẩm Lục Mạn không khuyên được nàng, liền gật đầu xoay người ra ngoài.

Liễu Nhi chơi nước một hồi liền mệt, Kinh Ngạo Tuyết đổ thêm nước nóng vào mộc dũng cho nàng, rồi nói: "Liễu Nhi nếu mệt, thì dựa vào mộc dũng ngủ một chút, có mẫu thân bên cạnh trông, sẽ không làm con chìm trong nước."

Liễu Nhi nghe vậy, buồn ngủ chớp mắt một cái, nàng bình thường luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, mỗi ngày lên giường liền vào giấc, nghe Kinh Ngạo Tuyết cho nàng ngủ, nàng liền nằm lên tấm ván cạnh mộc dũng, nghiêng đầu nói một tiếng ngủ ngon rồi ngủ.

Tinh thần Kinh Ngạo Tuyết còn tốt, chống cảm không tốn chút sức canh đến nửa đêm.

Cho đến khi Thẩm Lục Mạn qua thay ca, nàng mới ngáp một cái nói: "được rồi, ngươi trông Liễu Nhi, ta đi ngủ, sáng mai ngâm hết nước thuốc, ngươi có thể cùng Liễu Nhi lên giường nằm một hồi, chúng ta lên trấn cũng mất thời gian, buổi tối chắc mới về được nhà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!