Chương 15: (Vô Đề)

Lúc này, Kinh Ngạo Tuyết đã trên đường về thôn.

Tốc độ xe ngựa nhanh hơn xe lừa, chạy cũng ổn định hơn.

Nàng nhàn nhã dựa vào mành vải mềm trong thùng xe, nhìn xuyên qua cửa sổ bên ngoài.

Hai bên đường rộng rãi, có thanh sơn lục thủy, có hương cỏ thơm.

Nàng cảm thán trong lòng một tiếng, cảnh đẹp như vậy nàng chưa từng thấy qua, lần trước nàng bị cơn đau hành hạ, căn bản không có tâm tình đi xem cái khác.

Lúc này nàng lại có dịp nhàn hạ thoải mái, trong miệng lấp đầy hoa quả khô, ánh mắt nhìn nước ở chung quanh núi chảy xuống thượng lưu.

Nhìn một chút, nàng liền nhíu mày lại.

Không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, xe ngựa càng đi về phía trước, thì cây cối trên núi càng rậm rạp, màu sắc cũng tươi xanh hơn.

Thoạt nhìn có phần cổ quái, khi nàng ngồi ngay ngắn muốn nhìn kỹ, thì có một cánh tay kéo y phục của nàng.

Nàng cúi đầu, thấy Liễu Nhi cầm một khối bánh mứt hồng, sợ hãi nhẹ nhẹ nhàng đưa vào miệng nàng, trong miệng còn lắp bắp nói: "mẫu thân, cái này, cái này ăn.... ăn ngon."

Nàng nhìn đôi mắt Liễu Nhi to tròn, miệng không tự chủ mở ra, cắn một miếng bánh.

Mùi vị ngọt ngào của bánh lan trong miệng, lòng nàng ấm áp xoa đầu Liễu Nhi, cảm thấy vị ngọt này sắp tan hết trong lòng rồi.

Nàng đem mọi nghi hoặc trước đó bỏ sau đầu, không chớp mắt nhìn chăm chú Liễu Nhi, xem nàng đem bánh nhét vào miệng Thẩm Lục Mạn.

Âm thanh nàng mềm mại khi nói chuyện, ngôn ngữ trẻ thơ không có nghĩa gì, nhưng lại vô cùng thú vị.

Liễu Nhi là một tiểu cô nương nhu thuận khả ái, lại có huyết mạch tương liên với mình, Kinh Ngạo Tuyết khó mà không thích nàng được.

Chỉ là tính tình nàng rất nhát gan, còn hay nói lắp.

Vì muốn tốt cho Liễu Nhi, phải rèn lại tính cách của nàng mới được, không thể để nàng nhu nhược tiếp được, nên biết nhân thiện nhân bị khi dễ, mã thiện mã bị người cưỡi.

Chính nàng từ nhỏ là cô nhi, chịu nhiều cực khổ ủy khuất nên cũng không muốn thấy Liễu Nhi phải chịu đựng như mình, bị người khác khi dễ.

Không chỉ như vậy tật nói lắp cũng phải bỏ.

Con người luôn có thành kiến để nhìn người khác, thế giới trẻ con ngây thơ lại càng thêm tàn khốc hơn.

Liễu Nhi muốn vui chơi với bạn bè cùng tuổi, vừa mở miệng đã nói lắp, rất dễ bị đám nhỏ đem làm đối tượng cười nhạo, đây đối với tính cách mềm yếu của Liễu Nhi mà nói nhất định là một đả kích không nhỏ.

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ như vậy, cảm thấy muốn nổi giận.

Ánh mắt nàng lạnh đi, nhớ đến trước kia mình từng gặp những chuyện như vậy, mặc dù tiểu thuyết và ti vi đã từng xem qua, nhưng đạo lý đều cũng như vậy.

Người sinh ra bị nói lắp không nhiều, đa phần đều lúc nuôi nấng không để ý mới tạo thành.

Khi nàng đang tuổi mới lớn, học theo người khác cách nói chuyện, tạo thành thói quen, khi lớn thêm vài tuổi cảm thấy như vậy là không tốt nên quyết tâm bỏ đi tật xấu này.

Liễu Nhi chỉ mới bốn tuổi, còn nhiều thời gian để thay đổi.

Nhưng mà, nàng phải xác định trước tật nói lắp của Liễu Nhi là do trời sinh hay do sau đó tạo thành.

Nguyên chủ trước giờ không quan tâm Liễu Nhi, từ trí nhớ của nàng cũng không phân tích ra được nguyên nhân.

Nhưng mà, Thẩm Lục Mạn một tay nuôi lớn Liễu Nhi chắc chắn biết chuyện này.

Nàng nghĩ vậy, liền ngẩng đầu hỏi Thẩm Lục Mạn: "Liễu Nhi bị tật nói lắp, là bị từ nhỏ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!