Kết quả thi giữa kì đã được công bố, thành tích của Diệp Tri Hoà rất tốt, nhất là môn toán, còn được Trần Dương tuyên dương trong buổi họp lớp.
Lại phải đổi chỗ ngồi, Diệp Tri Hoà vẫn không thể ngồi cùng bàn với Lận Thâm được, chỉ có thể chung dãy bàn bên cạnh cửa sổ mà thôi. Lần này Diệp Tri Hoà ngồi phía trước, ngăn cách với Lận Thâm bằng hai bạn khác nữa.
Trần Dương cười ân cần, nói: "Các em đều đã quen nhau cả rồi nên thầy sẽ không tách các em ra nữa. Hai tháng tới cũng không cần chuyển chỗ nữa, chúng ta học theo lớp bên cạnh, hàng đầu tiên thì lần sau chuyển xuống hàng cuối cùng, cứ vậy mà làm".
Diệp Tri Hoà quay đầu nhìn lại khoảng cách giữa cậu và Lận Thâm, dù có đổi thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải cách nhau hai bàn.
Nghiêm Gia Khang thò đầu qua, rì rầm: "Tôi thấy thầy Trần đang làm mai hay sao ý, thầy ấy xếp những người chưa phân hoá ngồi một bàn, đã phân hoá rồi thì ngồi một bàn khác".
Diệp Tri Hoà cẩn thận nghiền ngẫm một chút thì thấy hình như đúng là vậy thật, mà việc ngoại lệ chỉ có hai bàn khiến cậu không thể không nghĩ nhiều. Dạo này thời gian cậu ngẩn ngơ ngày càng tăng lên, cứ hay suy tư những việc mà trước đây chẳng bao giờ thèm nghĩ tới.
Hết tiết, lúc Nghiêm Gia Khang ra ngoài thì Lận Thâm tới ngồi xuống, hỏi: "Đang học mà cứ nghĩ đi đâu vậy?".
Lúc này Diệp Tri Hoà mới quay đầu lại, chân thành nói: "Cậu quan tâm đến việc học của tớ còn hơn ba tớ nữa đó".
Lận Thâm nghẹn lời, âm thầm siết tay cậu dưới bàn, Diệp Tri Hoà chỉ nhìn hắn.
"Không đau à?". Lận Thâm ngạc nhiên, dù hắn cũng chẳng dùng mấy sức.
"Nếu nói đau thì cậu sẽ buông tay tớ ra mất". Nửa người Diệp Tri Hoà dựa vào chồng sách, nửa người còn lại thì dựa vào tường, lười biếng trả lời.
Chắc do bẩm sinh không có pheromone nên cậu trưởng thành chậm hơn người khác một chút, lời ăn tiếng nói hay hành động cũng chẳng có ý thức tự bảo vệ bản thân chút nào. Những biến hoá phát sinh trong quá trình phân hoá chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến cậu, cậu chỉ là nghĩ cái gì thì nói cái đó, cũng chẳng thèm chú ý đến phản ứng của người đối diện mình.
Lận Thâm thả lỏng tay, men dọc theo cổ tay của cậu nắn lên trên, sau đó nắm cánh tay cậu lại, cảnh cáo nói: "Đừng nói lung tung".
Diệp Tri Hoà cũng chẳng cần tự hỏi mình nói sai chỗ nào, chỉ thuận theo Lận Thâm gật gật đầu.
Vì cậu có hỏi lại cũng chẳng được gì, Lận Thâm là bậc thầy đánh trống lảng.
"Cuối tuần này đi chơi không?". Lận Thâm hỏi.
Hai người đã hẹn hò với nhau mấy lần rồi, thường là tìm một quán nước yên tĩnh nào đó để ngồi, cùng nhau uống miếng nước, ăn miếng bánh rồi làm bài tập – Thực sự là chỉ làm bài tập mà thôi, sau đó Diệp Tri Hoà không làm được bài nào thì nhờ Lận Thâm giảng giúp bài đó.
Họ đã hẹn hò kiểu trong sáng như vậy hai lần rồi, nếu lần này Diệp Tri Hoà đồng ý nữa thì sẽ là lần thứ ba.
Dĩ nhiên Diệp Tri Hòa đồng ý mà chẳng nghĩ ngợi gì.
Cơ hội ở riêng với nhau thì đương nhiên phải nắm bắt rồi, còn bài tập ấy, bài tập thì trước sau gì chẳng phải làm cơ chứ!
Lận Thâm về chỗ, Nghiêm Gia Khang vừa đi vừa gặm nửa ổ bánh mì cũng về tới, "Hai người đang qua lại thật à?".
Diệp Tri Hoà do dự một chút, gật đầu.
Từ khi Nghiêm Gia Khang xác định được mối quan hệ mơ hồ của bọn họ đã đơm hoa kết trái thì cậu ta cũng chẳng thèm hóng hớt gì nữa, lại đi tìm mục tiêu khác để tiếp tục công cuộc giật dây.
Diệp Tri Hoà cảm thấy sau này bạn cùng bàn của mình nên đi làm người chủ trì hôn lễ, có vậy thì cậu ta mới có thể luôn vui vẻ, sung sướng được.
"Cái này mà còn cần phải nghĩ á?". Nghiêm Gia Khang vừa gặm bánh mì vừa hỏi, "Hai người các ông đang yêu đương lén lút à, chứ không thì dè dặt như vậy làm gì?".
Diệp Tri Hoà nhớ rõ cái gọi là "bí mật"của Lận Thâm, bèn nói: "Đợi tôi phân hoá xong rồi mới công khai".
Vẻ mặt Nghiêm Gia Khang thể hiện cậu chàng đang rất chi là khó hiểu, "Rốt cuộc là ông muốn giấu hay là Lận Thâm muốn giấu, tôi thấy hai người càng làm vậy trông càng kì".
Diệp Tri Hoà: "Bọn tôi muốn thế đấy".
Nghiêm Gia Khang càng chẳng hiểu ra làm sao, cuối cùng nhét miếng bánh mì to bự cuối cùng vào miệng, phồng má nói: "Dù sao thì chắc cả lớp cũng biết hết rồi, cũng chẳng cần hai người phải lén la lén lút làm gì".
Diệp Tri Hoà đơ người, lát sau mới nói: "Sao mà họ biết được?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!