Edit: Ryal
Diệp Tri Hòa về đến nhà thì trời đã tối hẳn, trong nhà lại càng tối đen như mực. Cậu đứng ở huyền quan một chốc, khớp xương và đầu ngón tay đã bị lạnh tới mức đỏ bừng, cứng đờ co duỗi.
Hôm nay được nắm tay Lận Thâm rồi, dù chỉ đến cổng trường là hắn đã buông tay cậu. Qua đường xong Diệp Tri Hòa vẫn không nhịn được mà ngoái lại nhìn thân hình ấy, tuyết vẫn rơi trắng trời, chạc cây đã rụng hết lá, mảnh xanh tươi những ngày xuân hè nắng đẹp cũng không còn.
Bên ngoài lạnh vô cùng, trong nhà lại quá nóng. Diệp Tri Hòa cởi áo khoác ra, tuyết đã tan thành nước, làm ẩm cả chiếc khăn quàng cổ.
Không biết tối nay nên ăn gì, trời đổ tuyết thì gọi ship cơm hộp không biết bao giờ mới có. Cậu quyết định lấy sủi cảo đông lạnh trong tủ ra, nhưng vừa hâm nóng xong, chưa kịp rót dấm chấm vào đĩa nước dùng thì bỗng có tiếng động vang lên ở cửa.
Diệp Tri Hòa nhoài người ra từ bàn ăn, người đang đứng ở huyền quan không rõ mặt, nhưng cậu biết đó là ai.
"Ba ạ". Diệp Tri Hòa gọi.
"Ừ". Diệp Thư lên tiếng, đặt túi nilon đựng đồ ăn xuống đất rồi bắt đầu cởi giày. "Con ăn cơm chưa?".
"Đang chuẩn bị ăn…".
"Ba mua cơm hộp cho con này".
Diệp Tri Hòa nhìn đống sủi cảo nóng hầm hập trên bàn: "Sao ba không nói trước với con một tiếng".
Vài giây sau Diệp Thư mới đáp: "Quên mất".
"Nhưng con nấu xong sủi cảo mất rồi, thôi thì bỏ cơm vào tủ lạnh đi, mai con ăn". Diệp Tri Hòa bước ra, khom lưng nhặt túi nilon trên đất.
"Ít nhiều gì cũng ăn một tí đi con, đừng có mãi ăn mấy thứ đồ thiếu dinh dưỡng đó…". Diệp Thư cởi xong giày Diệp Tri Hòa mới phát hiện tất trái của ông bị thủng một lỗ, ngón chân cái bị trồi ra ngoài trông rất buồn cười.
Cậu muốn cười, bèn cười thật.
Diệp Thư cũng cười với cậu, dùng cái tay vừa cởi giày xong xoa đầu cậu: "Cười ba đấy à?".
Diệp Tri Hòa né tránh, nói: "Ba mua tất mới đi. Ba ăn cơm chưa?".
"Ừ, mai mua, vứt đôi này". Diệp Thư vào vệ sinh rửa tay, tiếng nước rào rào.
"Ba ăn cơm chưa?".
"Ba nói ba ăn rồi mà". Ông bước ra, nhân tiện còn rửa mặt nên nước chảy xuống cằm, trông vẫn còn rất trẻ.
Diệp Tri Hòa mười sáu tuổi, năm nay ông cũng tròn bốn mươi.
"Ừm…". Lại chẳng có lời gì để nói.
Diệp Tri Hòa muốn nói với Diệp Thư một số thứ, nhưng rồi lại nghĩ mình không nên, nói ra cũng chẳng thay đổi được gì. Trong đầu cậu như có vô số giọng nói đối chọi với nhau, xây nên bao nhiêu kết cục từ tốt nhất đến tệ nhất, càng lúc càng nhiều mâu thuẫn.
Diệp Tri Hòa do dự một lát, rồi mở lời: "Ba ơi".
"Ừ?". Diệp Thư đã ngồi trên giường mình, cong lưng cởi tất rồi ném xuống mép giường.
Lúc Diệp Tri Hòa còn nhỏ Diệp Thư cực kì cẩn thận, dạy cậu c** q**n áo xong thì phải bỏ vào giỏ quần áo bẩn, dạy cậu dùng máy giặt và vò tất bằng tay, nhưng không cho cậu tự giặt ngay lúc ấy mà chỉ nói: "Đến lúc lớn rồi không cần ba nữa, thì Miêu Miêu sẽ tự làm nha".
Diệp Tri Hòa đã quên sau đó mình trả lời ra sao, khi ấy cậu còn quá nhỏ, không nhớ mình nói gì, chỉ nhớ ba nói gì.
"Ba không định vứt tất đi ạ?". Diệp Tri Hòa nói.
"Ừ nhỉ". Diệp Thư lại nhặt đôi tất quăng vào thùng rác. "Có chuyện gì vậy con?".
Diệp Tri Hòa nghĩ đến mớ sủi cảo trên bàn, mình vẫn đang cầm hộp đồ ăn ba mua về, không biết là gì nhỉ, lát nữa mở ra xem thử… Cậu cứ thế nghĩ vẩn vơ, như thể sẽ thoải mái thêm được một chút vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!