Đêm ấy, Trường An ngập tuyết trắng.
Đêm ấy, có nữ tử ôm mối tình si ra đi mãi mãi.
Đêm ấy, có vị nam tử mang trái tim điêu tàn lên ngôi hoàng đế.
Đêm ấy thê lương.
Y Họa. Y Họa
Bao đêm rồi ta vẫn thầm gọi tên nàng.
Y Họa . Y Họa.
Bao đêm rồi ta vẫn mộng tưởng, mộng tưởng một ngày nàng về bên ta.
Nhưng chẳng thể nữa rồi. Nàng tự lúc nào chỉ còn là một miền kí ức.
Nhấp một chén rượu như nuốt sầu muộn vào tim, đau đến xé lòng. Đêm nay, ta sẽ uống thật say, thật say. Để tâm này thôi luyến lưu bóng hình nàng. Nhưng cớ sao, mắt này vẫn đẫm lệ, tâm vẫn âm ỉ đau đớn. Một chén rồi lại một chén, hồi ức như được thanh tỉnh..
" Thái tử ca ca, huynh xem này"
Tiểu nữ tử một thân hồng hồng chạy lại chỗ tiểu nam tử đang quay lưng về phía nàng, trong tâm tràn ngập vui sướng cùng kích động.
Tiểu nam tử kia nghe tiếng gọi, ánh mắt không sao giấu nổi vẻ chán ghét bèn quay ra lườm nàng một cái.
Thấy hắn như vậy, bước chân nàng có chút chậm lại nhưng hai tay mập mạp vẫn không ngừng huơ huơ miếng ngọc bội, cười sán lạn nói:
" Thái tử ca ca, huynh xem miếng ngọc bội này đi, nó có đẹp không cơ chứ "
Nam hài kia có chút không kiên nhẫn khẽ liếc miếng ngọc bội trong tay tiểu nữ tử, miệng thủy chung không mở.
Tiểu nữ tử tuy thấy vậy nhưng vẫn không ngừng nói:
" Đây là ngọc bội mà muội cùng mẫu thân đích thân lên chùa xin cho huynh đấy. Sư thầy bảo nếu đeo nó trên người, huynh sẽ có một đời bình an"
"Nhàm chán"
Hắn chán ghét ném một câu về phía nàng xong liền quay lưng đi mất.
Tiểu Y Họa thấy vậy thì mắt ầng ậc nước, không kiềm lòng nổi, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt phấn hồng.
" Thái tử ca ca, huynh là không thương muội"
Nói xong liền gào lên khóc nức nở. Nam hài kia nghe đến vậy thì vội vã quay trở lại, chán nản đưa tay ra trước mặt nàng
" Nha đầu nhà ngươi thật phiền phức, còn không mau đưa miếng ngọc bội qua đây"
Thấy nàng có dấu hiệu ngưng khóc, trong mắt tiểu tử kia lóe lên một tia vui vẻ.
Thấy bàn tay đang chìa ra trước mắt, tiểu nữ tử vội vàng quệt nước mắt trên mặt rồi cẩn thận lau tay vào áo mình như sợ dây bẩn lên miếng ngọc bội. Xong nhẹ nhàng đưa miếng ngọc vào tay Thái tử.
" Thái tử ca ca, huynh tốt nhất "
Tiểu Y họa nói xong liền nở nụ cười rạng rỡ. Nam hài bên kia có chút ngần ngơ nhìn nàng sau đó liền quay phắt đi, lẩm bẩm
" Nha đầu ngươi đúng thật là phiền phức"
Rồi lại xoẹt qua trước mắt hình ảnh tiểu tử nào đó một thân cao quý, thắt lưng đung đưa miếng ngọc bội, chân mang hài rồng, mỗi bước đi đều cố ý kéo dài khiến nữ tử đằng sau như vội vã chạy theo hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!