Chương 20: Trần Châu Án - Nhị Thập Hồi

Trong phòng hoảng sợ nghe tin tức, nha dịch dũng cảm ra chiêu độcBao đại nhân nghe thấy lời nói của Công Tôn tiên sinh, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày nói:

"Tiên sinh bảo phương thuốc này có tên là Lục Mị, chẳng lẽ trước đây tiên sinh đã từng thấy loại thuốc này?"

Công Tôn tiên sinh lắc đầu đáp: "Đệ tử chưa từng thấy, nhưng hồi trước nghe đồn rằng loại thuốc này đã khiến giang hồ kinh hãi, không hiểu vì sao mười năm trước lại tuyệt tích giang hồ, về sau không ai thấy nữa. Nay đệ tử cũng chỉ dựa vào phương thuốc để suy đoán, ghi chép trên đơn thuốc chính là cách bào chế Lục Mị."

Bao đại nhân nhíu mày, đưa mắt về phía Triển Chiêu hỏi: "Triển hộ vệ đã từng nghe qua chưa?"

Gương mặt tuấn tú của Triển Chiêu suy tư, khẽ lắc đầu nói: "Dường như thuộc hạ đã nghe sư phụ nói, trên giang hồ từng xuất hiện một loại xuân dược, dược tính rất mạnh, có thể điều khiển đầu óc, khống chế hành vi con người. Nhưng rốt cuộc tên gọi là gì thì không nhớ lắm."

Công Tôn tiên sinh cau mày hồi lâu, vừa đưa mắt liền thấy Kim Kiền cầm đơn thuốc trong tay, nhíu mày có vẻ như suy nghĩ, không khỏi mở miệng hỏi:

"Kim bộ khoái có manh mối gì sao?"

Kim Kiền nghe vậy vội vàng đưa đơn thuốc lại cho Công Tôn tiên sinh, trả lời: "Bẩm đại nhân, thuộc hạ tài hèn học ít, chưa bao giờ nghe thấy loại thuốc này, có điều cách pha chế thuốc ghi trên đơn quả là xuân dược loại mạnh, nếu dùng quá liều e rằng sẽ mất hết tri giác."

Bao đại nhân nhíu mày, tiếp nhận đơn thuốc từ trong tay Công Tôn tiên sinh, cẩn thận đọc, trầm giọng nói: "Vì sao loại thuốc mạnh như vậy lại có trong tay Trương Tụng Đức, mà cớ sao Trương Tụng Đức kia lại nói phương thuốc này chính là tất thảy nguyên do?"

Mọi người nghe xong cũng không rõ đầu đuôi, đều ngẫm nghĩ không đáp.

Công Tôn tiên sinh trầm ngâm chốc lát, quay lại nói với Bao đại nhân: "Đại nhân, sao không truyền Trương Tụng Đức vào phòng khách để hỏi?"

Bao đại nhân gật đầu: "Bản phủ cũng đang có ý này."

Rồi lệnh cho Trương Long, Triệu Hổ: "Trương Long, Triệu Hổ, truyền Trương Tụng Đức vào phòng khách thẩm vấn."

"Thuộc hạ tuân lệnh." Hai người Trương Long Triệu Hổ đồng thời ôm quyền nhận lệnh, quay người ra cửa.

Bao đại nhân giơ phương thuốc trong tay lên cẩn thận đọc lại, trầm ngâm không nói.

Mọi người cũng không dám quấy rầy, chỉ đành lẳng lặng chờ ở bên.

Trong chốc lát, không khí trong phòng khách trầm xuống.

Kim Kiền tranh thủ lùi vào góc phòng, lông mày xoắn thành một đống, thầm nghĩ:

... Lục Mị...

Lục Mị...

Vừa nghe còn thấy bình thường, sao càng nghe càng thấy quen tai nhỉ?

Kim Kiền càng nghĩ càng thấy dường như đã biết cái tên này, bất giác cảnh sắc trước mắt thay đổi, suy nghĩ trở về mấy tháng trước...

Ngày ấy, lá mùa thu trên núi Vân Ẩn dần đổ đỏ, trời cao khí trong, trong Vô Vật cốc, một lão giả râu tóc trắng như tuyết, mặt lộ âm khí ngồi phía trên bàn đá, mặc cho gió thu phất vào áo, lá khẽ rụng lên người, giọng nói xa xăm hướng tới người bên cạnh:

"Đồ nhi à, vi sư cả đời dùng độc, các loại độc đều nắm hết trong tay, mặc ta sử dụng, nhưng lúc vi sư còn trẻ, suy nghĩ nông cạn, từng bị người ta dụ dỗ, điều chế ra một loại độc mà ngay cả vi sư cũng khó có thể kiểm soát được, loại độc này thoạt đầu tưởng vô hại, nếu dùng ít, chẳng qua chỉ là xuân dược bình thường, nếu dùng trong thời gian dài ắt sẽ làm tâm trí hỗn loạn, bị người khác khống chế, không có thuốc giải nổi... Từ khi vi sư vào cốc ẩn cư tới nay, thường coi đây là niệm, đêm khó an giấc, ăn khó nuốt trôi."

Đồ nhi gầy gò bên cạnh cúi đầu buông mắt, biểu tình cung kính hỏi: "Nhị sư phụ hối hận vì loại độc này sẽ làm hại đến giang hồ sao?"

Lão giả nhướng mày trắng, cười lạnh một tiếng đáp: "Vớ vẩn, vi sư dùng độc cho đến nay đều không thẹn với lương tâm, sao lại hối hận?"

Thân thể đồ nhi bất giác run lên, hỏi tiếp: "Đồ nhi ngu dốt, không hiểu vì sao nhị sư phụ lại canh cánh trong lòng loại độc này."

Lão giả nghe xong hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm âm u, buồn bã nói: "Vi sư chỉ hận khi đó nghe theo sàm ngôn của kẻ tiểu nhân, bèn đặt cho loại độc kinh thế đó một cái tên rất thô tục, đúng là thẹn với loại độc này."

"Xin hỏi nhị sư phụ, độc này tên là gì?"

"À... tên đó thật sự rất thô tục, vi sư cũng chẳng nhớ rõ, hình như là Hoàng Mị... không phải, hay là Kim Mị... khoan, hoặc là Tử Mị... a, vi sư nghĩ ra rồi, gọi là Hồng Mị, đúng thế, đúng là Hồng Mị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!