Công Tôn thỉnh cầu trò Y Tiên, phủ nha lại thẩm An Lạc hầuTheo sau Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu, Kim Kiền càng đi càng cảm thấy tinh thần không yên, ruột gan cồn cào, dự cảm không rõ lúc trước lại nặng nề luẩn quẩn trong lòng, xua không tan, gạt không hết, hệt như mùi thối ở vải bó chân của mấy bà lão, khiến người ta khó chịu đến cực điểm.
Đợi ba người tới sương phòng của phủ nha, Công Tôn tiên sinh phân phó đóng cửa cài then, tiếng chuông báo động trong đầu Kim Kiền càng vang to, lông tơ khắp người dựng đứng, thầm nghĩ nhào ra cửa bỏ chạy, nhưng e ngại cặp mắt lợi hại của Công Tôn tiên sinh, như đèn như chớp, làm gì còn cơ hội mà trốn.
Công Tôn tiên sinh sa sầm mặt gọi Triển Chiêu đi tới bên cạnh giường, nói: "Triển hộ vệ, xin nằm úp sấp xuống giường."
Triển Chiêu cứng đờ người, vội vàng thấp giọng chối từ: "Không cần phiền Công Tôn tiên sinh, chẳng qua Triển mỗ chỉ..."
"Triển hộ vệ, có cần tại hạ giúp không?" Công Tôn tiên sinh nghe xong liền nhếch khóe miệng, gương mặt tươi cười nhiệt tình xuất hiện trên gương mặt nhà nho.
Kim Kiền bên cạnh lập tức rùng mình, dự cảm điềm xấu trong lòng dâng cao, thầm nghĩ: Có chuyện rồi, đến lúc này mà Công Tôn gậy trúc vẫn cười được, còn cười như gió xuân nữa, mặt mũi sáng bừng... Dựa vào linh cảm siêu sao của người hiện tại ta đây, chỉ bốn chữ thôi: Lành ít dữ nhiều ——
Triển Chiêu vừa thấy nét cười trên mặt Công Tôn tiên sinh, thân hình lập tức chấn động, yên lặng một lát, sau đó ngoan ngoãn cởi giày, lẳng lặng nằm lên giường.
Công Tôn tiên sinh thấy vậy mới khẽ gật đầu, quay đầu nói với Kim Kiền: "Kim bộ khoái..."
Vừa nói ra miệng, lập tức bị giọng cao vút của Kim Kiền cắt ngang:
"Công Tôn tiên sinh có gì phân phó, thuộc hạ dù phải vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!"
Công Tôn tiên sinh không khỏi sửng sốt, nhìn kỹ lại sắc mặt của Kim Kiền, ý cười trên mặt càng sâu hơn.
Kim Kiền mặt mũi trắng bệch, so vai siết tay, như gặp cường địch.
"Tại hạ chỉ muốn hỏi thân thể Kim bộ khoái có chỗ nào không ổn không?"
"Nhờ, nhờ hồng phúc của tiên sinh, không có chỗ nào không ổn hết!" Trong lòng lại kêu: Công Tôn gậy trúc, xin ngài đừng cười, cười đến mức ta đây phát sợ, tim đập quá nhanh, khắp người chỗ nào cũng không ổn á!
Công Tôn tiên sinh gật đầu, lại nói: "Vậy là tốt rồi, nhờ Kim bộ khoái mau tới đây giúp đỡ, cùng tại hạ xử lý vết thương của Triển hộ vệ."
"Thuộc hạ không chối từ —— hở?"
Sau khi Kim Kiền mở miệng đồng ý rồi, mới thấy không ổn, chớp chớp mắt, trong lòng nghi hoặc:
Vết thương? Vết thương của Tiểu Miêu? Bị thương ở chỗ nào? Trên đường đi ngoại trừ sắc mặt Tiểu Miêu hơi tái một chút, mồ hôi đổ nhiều hơn một chút, quần áo bị rách, làm gì có vết thương nào?
Khoan đã!
Quần áo —— rách?
Chẳng lẽ!!
Kim Kiền cứng ngắc đưa ánh mắt nhìn sang quan phục bị rách sau lưng Triển Chiêu, dự cảm điềm xấu như đại hồng thủy ập vào mặt.
Công Tôn tiên sinh lấy một hòm thuốc ra khỏi tủ, rút một cái kéo, quay sang nói với Kim Kiền: "Kim bộ khoái, phiền ngươi lại đây cắt quan phục sau lưng của Triển hộ vệ với tại hạ."
"Thuộc, thuộc hạ tuân lệnh."
Sắc mặt Kim Kiền trở nên trắng bệch, hai tay máy móc kéo quan phục đỏ thẫm của Triển Chiêu, để Công Tôn tiên sinh cắt từng nhát một.
Theo từng đoạn được cắt, dây thần kinh đại não của Kim Kiền cũng đứt từng sợi một.
Quan phục phía sau của Triển Chiêu không biết thấm phải thứ gì, cứng như tấm ván, lúc kéo cắt, hệt như đang cắt trên bìa các
-tông, kêu soàn soạt. Đến khi quan phục bị cắt hết, lộ ra áo trong, da đầu Kim Kiền đã run rẩy, cả người phát lạnh, ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
Cuối cùng Kim Kiền cũng nhớ ra vì sao dự cảm điềm xấu này dường như đã từng trải qua: Vào đêm đầu tiên thăm dò phủ hầu gia, khi bả vai Triển Chiêu bị thương, mình cũng từng có cảm giác kinh hồn bạt vía như vậy.
Dưới quan phục bị rách của Triển Chiêu, áo trong vốn một màu trắng thuần đã không còn màu gốc, ngược lại nhuộm sắc đỏ đen, vải rách đều dính sát vào lưng; nếu phân biệt cho rõ, đúng là vết máu đã đông trộn với đất, vải rách có lẫn đá, tất cả lẫn lộn với nhau; còn có mấy sợi mảnh màu đỏ rải rác bên trên, hiển nhiên là quan phục từng dán vào lưng, sau đó khi tách ra thì lưu lại sợi vải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!