Chương 16: Trần Châu Án - Thập Lục Hồi

Nhuyễn Hồng đường không diệt mà tan, bước đường cùng lại thăm Hầu phủMọi người Khai Phong phủ vội vàng đi theo Bao đại nhân vào phòng khách ở hậu đường, Bao đại nhân ngồi xuống giữa phòng, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu lần lượt đứng hai bên, tứ đại giáo úy canh giữ bốn phía. Kim Kiền đi sau cùng, vừa vào đã thấy tình thế hiện trường cấp bách, vội vàng chạy sang đứng ở góc cửa, cúi đầu cụp mắt, tự coi chính mình là món đồ trang trí trong phòng.

Bao đại nhân ngồi vững vàng trong sảnh, hai hàng lông mày cau lại nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đưa mắt sang Công Tôn tiên sinh nói: "Công Tôn tiên sinh, theo ý của ngươi, vụ án An Lạc hầu nên xử trí ra sao?"

"Đại nhân," Công Tôn tiên sinh khẽ cúi người trả lời, "Tri phủ Trần Châu Lý Thanh Bình lên công đường lại đổi lời khai, hiển nhiên là vì An Lạc hầu và Bàng thái sư uy hiếp, nay nếu muốn hắn làm chứng tố cáo An Lạc hầu Bàng Dục e không phải chuyện dễ dàng."

Bao đại nhân nhíu mày nheo mắt, ngừng một chút mới nói: "Vậy theo ý của tiên sinh, chúng ta nên bắt đầu vụ án như thế nào?"

Công Tôn tiên sinh lộ vẻ khó xử, do dự nói, "An Lạc hầu giấu giếm không báo tình hình thiên tai, tuy mang tội khi quân, nhưng chỉ có một mình tri phủ Lý Thanh Bình biết rõ chuyện, nay hắn đã phản cung, không còn chứng cứ. Mà việc An Lạc hầu vi phạm vương pháp kỷ cương ở Trần Châu tất nhiên khiến người ta căm phẫn, nhưng bởi vì thân phận đặc thù của An Lạc hầu, thân là hoàng thân đương triều quốc cữu, một tay che trời, nào có ai dám làm chứng chống lại hắn?

Huống chi hiện thời lại có Bàng thái sư bên cạnh ngăn trở, chứng cứ càng thêm khó tìm, cho dù đại nhân tiếp tục thẩm vấn chỉ sợ vẫn vô ích."

Triển Chiêu nghe xong, Cự Khuyết trong tay siết chặt, chắp tay tiến lên cao giọng: "Chẳng lẽ cứ để cho An Lạc hầu ung dung ngoài kỷ cương phép nước sao?!"

Công Tôn tiên sinh đưa mắt nhìn Triển Chiêu, hai hàng lông mày nhíu chặt nhưng không có lời nào để đáp.

Bao đại nhân thấy thế, nếp hằn giữa hai hàng lông mày càng sâu, cúi đầu không nói.

Phòng khách bỗng yên lặng như tờ.

Trương Long cuối cùng mất kiên nhẫn, tranh bước đi lên, lớn tiếng nói: "Đại nhân, An Lạc hầu ở Trần Châu coi trời bằng vung, tội ác tày trời, dù liều mạng thì thuộc hạ cũng muốn An Lạc hầu phải đền tội!"

Vương Triều, Mã Hán, Triệu Hổ cũng đồng thời bước lên, ôm quyền cao giọng: "Đại nhân, chúng ta sẵn lòng từ quan, dù liều mạng cũng muốn An Lạc hầu phải đền tội."

Dứt lời, mấy người cùng nhau xoay thân gấp gáp phóng ra cửa, dạt dào cảm xúc liều mạng, chen chúc khiến cho Kim Kiền đang đứng cạnh cửa phải lảo đảo một phen.

"Quay lại!"

Bao đại nhân trầm giọng quát, giận dữ nói tiếp, "Bốn người các ngươi đã đi theo bản phủ nhiều năm, vì sao vẫn hấp tấp như thế?"

"Đại nhân..." Bốn người trở về, chắp tay đứng thẳng, vốn muốn tranh cãi, nhưng vừa thấy vẻ mặt Bao đại nhân thì nửa câu cũng không thốt ra được, đành phải lùi sang một bên.

Kim Kiền bị huých đau điếng lưng, cẩn thận nhích vào phòng, trong lòng oán giận:

Chậc chậc, chẳng biết hôm nay đụng phải cái quỷ gì, đi đến đâu phong thủy cũng không tốt. Hồi nãy đứng cạnh Tiểu Miêu vô duyên vô cớ bị lão cua già giận lẫy, giờ đứng cạnh cửa suýt nữa lại bị tứ đại kim cương ép vẹo thắt lưng —— không được, ta há có thể ngồi chờ chết, tốt nhất vẫn nên đổi phong thủy.

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội vàng ngẩng đầu quan sát đội hình trong phòng, vẻ mặt Bao đại nhân vừa nặng vừa đen, thân thể tứ đại kim cương đang căng thẳng, có vẻ rục rịch; hai tròng mắt của Triển Chiêu tối đen, sát khí phủ thân, rất có xu hướng bão nổi; xét đi xét lại chỉ có Công Tôn gậy trúc, tuy sắc mặt không tốt lắm nhưng vẫn coi là bình tĩnh so với mấy vị này.

Chẹp, ta không thể dính đến lão Bao, lại chẳng liều lĩnh đâm đầu vào tứ đại kim cương, càng không can đảm đùa với Tiểu Miêu —— hừm hừm, Công Tôn gậy trúc là một thư sinh trói gà không chặt, cho dù tấn công thì ta vẫn có thể bảo toàn mạng sống.

Kim Kiền nhìn chung quanh một vòng, lập tức quyết định, rón rén hai bước đứng ra phía sau Công Tôn tiên sinh, vừa thẳng người lên, trong lòng mới yên ổn vài phần.

Không ngờ thân mình còn chưa kịp đứng vững đã thấy Công Tôn tiên sinh phía trước đột nhiên quay đầu, lớn tiếng hỏi: "Kim bộ khoái tự nhiên đến bên cạnh tại hạ, chẳng lẽ Kim bộ khoái đã nghĩ ra được diệu kế gì ư?"

OH MY GOD!

Thoáng chốc mắt Kim Kiền trợn trừng, mọi tế bào trên da co rúm, trong nháy mắt lạnh hết nửa người.

Nhìn lại mọi người trong phòng, mấy ánh mắt sáng quắc bắn roẹt về phía mình, tựa như muốn xiên cho vài lỗ thủng mới cam tâm.

Kim Kiền bị nhìn đến run cả da đầu, gượng gạo nhếch khóe miệng, một tiếng cũng không nói nên lời.

"Kim bộ khoái, nếu có diệu kế, không bằng nói ra cho mọi người xem xét một phen." Công Tôn gậy trúc bên cạnh tiếp tục thêm dầu vào lửa.

Ánh mắt mọi người lập tức bỏng rực.

Kim Kiền cảm thấy tầng tầng mồ hôi lạnh đang chảy xuống từ đỉnh đầu, lại mang máng như đã từng gặp qua tình huống này, nhất thời dở khóc dở cười.

Chậc chậc, chẳng lẽ đường đường là người hiện đại như ta lại có khuynh hướng bị một vị gậy trúc tra tấn đến mức "cuồng ngược" rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!