Tuần phố Khai Phong bị hạnh họe, trượng nghĩa giúp đỡ Phùng khổ chủKhai Phong Biện Lương, mặt trời mới mọc, mây xanh gió mát mang theo một chút mát mẻ, phất qua những cành dương liễu đang buông rủ, lướt ngang ngói lợp mái cong.
Cổng thành đã mở, người người tấp nập đi vào, tiếng bước chân lộp cộp thỉnh thoảng đập vào tai; thuyền bè trên sông Biện cập bến, những mái chèo đập nước làm vỡ ánh mặt trời lung linh trên mặt sông, từng chiếc thuyền chở theo số lượng lớn lương thực từ sông Biện đến, vận chuyển và Đông Kinh.
Trong thành Biện Lương, buổi sáng họp chợ bắt đầu. Chuông điểm canh năm, cửa hàng bánh rán, cửa hàng bánh nướng đồng loạt mở hàng làm bánh, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng vang.
Ở phía Bắc sông Biện đi về hướng Đông của ngã tư, trước cửa thành Nam là một con đường tập hợp toàn tửu lâu và khách sạn. Trong đó có một cửa hàng bánh bao có tên bánh bao Tôn gia. Ông chủ là một người đàn ông mặt đen ước chừng bốn mươi tuổi, vì tay nghề bánh bao ngon lại họ Tôn nên mọi người xung quanh đều gọi là Tôn hảo thủ.
Cửa hàng bánh bao tuy không lớn, nhưng bánh bao của Tôn hảo thủ hương vị ngọt ngào, giá cả vừa phải, vì vậy không hề vắng khách đến thăm. Hơn nữa, cửa hàng này nằm ngay trên con phố mà nha dịch của Khai Phong phủ thường đi tuần tra, các nha dịch hay dùng bữa tại đây nên Tôn hảo thủ và nha dịch cũng tính như quen biết.
"Trương gia, Triệu gia, hôm nay ăn mấy cái bánh bao?"
Vừa thấy trước cửa xuất hiện quần áo nha dịch hai màu đỏ đen, Tôn hảo thủ lập tức tươi cười đi đến, lớn tiếng chào hỏi.
Bốn vị quan sai từ ngoài cửa đi vào, hai vị đi đầu thân cao trên tám thước, mặc quan phục hiệu úy lục phẩm, đeo thanh diệp đao lớn bên sườn.
Tôn hảo thủ biết cả hai người này. Người ở bên trái khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mày rậm, mặt đen chữ điền, chính là hiệu úy Trương Long của Khai Phong phủ; người bên phải mặt mũi trắng trẻo, tuổi vừa quá hai mươi, chính là hiệu úy Triệu Hổ. Mà hai vị tiểu quan sai đi phía sau, một người cao lớn mắt to, một người gầy gò mắt nhỏ, đeo đao sau lưng, quả thật nhìn hơi lạ mắt.
Bốn người đi vào cửa hàng liền ngồi xuống chiếc bàn vuông kề cửa sổ. Sắc mặt hai người Trương Long, Triệu Hổ đều không được tốt cho lắm.
Tôn hảo thủ thấy vậy trong lòng hơi khó hiểu, sau khi bưng nước trà và bánh bao lên liền quay đầu cười hỏi: "Trương gia, Triệu gia hôm nay sớm như vậy đã ra ngoài tuần phố à?"
Hai vị quan gia Trương Long, Triệu Hổ chỉ nghiêm mặt không nói, vậy mà sai dịch gầy gò mắt nhỏ ngồi ở bên cạnh lại ngáp to một cái trả lời:
"Sớm, đương nhiên là sớm, gà trống cũng chẳng dậy sớm như ta."
"Kim Kiền."
Vị sai dịch người cao mắt to ngồi ở bên nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngươi và ta đã vào khoái ban, hàng ngày dậy sớm đi tuần phố là chuyện phải làm, ngươi cần gì ngày ngày oán giận?"
"Vâng, vâng, vâng, là bổn phận phải làm."
Kim Kiền vừa ngáp vừa lấy ấm trà rót đầy vào bốn chén, vừa rót vừa nói: "Ông chủ, ông mang một đĩa bánh bao to ra đây, Trương gia, Triệu gia hôm nay tâm tình không tốt, không biết chừng lại có hứng ăn nhiều."
Tôn hảo thủ gật đầu, trở về nhà bếp mang ra một đĩa bánh bao đặt trên bàn, lúc xoay người không khỏi nhìn về phía sai dịch Kim Kiền vài lần, trong lòng cảm thấy dường như đã gặp người này ở đâu.
Kim Kiền cầm bánh bao cắn một miếng, rồi đưa một cái cho Trịnh Tiểu Liễu, nói: "Tiểu Lục, đừng ngẩn người, ăn nhanh chặt bụng quan trọng hơn."
Trịnh Tiểu Liễu cầm bánh bao trong tay, nhìn sang mặt khổ Trương Long, lại liếc vẻ mặt khó chịu của Triệu Hổ, xích gần Kim Kiền nhỏ giọng hỏi han:
"Kim Kiền, hôm nay Trương gia và Triệu gia làm sao vậy, sáng sớm mặt mày đã nặng trịch, có phải chúng ta có chỗ nào không ổn hay không?"
Kim Kiền nghe vậy liền nuốt bánh bao, quay về phía Trịnh Tiểu Liễu nhỏ giọng trả lời: "Tiểu Lục, ngày hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đi tuần phố, lần đầu tiên làm thuộc hạ của hai vị đại nhân này, rời phủ nha còn chưa tới nửa dặm, sao lại có chỗ nào không ổn chứ."
Trịnh Tiểu Liễu liếc nhìn hai vị đại nhân một chút, cau mày hỏi tiếp: "Vậy thì tại sao—"
Kim Kiền nâng chén trà lên nói: "Tiểu Lục, ta hỏi ngươi, thể lệ tuần phố hàng ngày của Khai Phong phủ được sắp xếp như thế nào?"
"Đội ngũ tuần phố chia thành mười tám đội, thành Nam chín đội, thành Bắc chín đội, mỗi đội bốn người, thay phiên nhau tuần, trải rộng toàn thành."
Trịnh Tiểu Liễu nói hệt như đang tụng kinh.
Kim Kiền gật gật đầu, lấy thêm một cái bánh bao, tiếp tục hỏi: "Hôm nay chúng ta đi tuần ở thành Nam hay thành Bắc?"
"Thành Bắc."
"Hôm nay Triển đại nhân đi tuần ở..."
".... thành Nam."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!