Chương 137: Sợ

Ngày 19 là chung kết  của mùa Worlds năm nay thì ngày 20 là ngày hết hạn hợp đồng của các tuyển thủ. Như một thường lệ thì chỉ ngay sau khi kết thúc giải mùa hè, vấn đề này lại được đem lên các diễn đàn để thảo luận. Nhưng khác so với mấy năm trước, năm nay có vẻ cuộc tranh luận có vẻ hạ nhiệt, đấy là theo như Choi Wooje cảm nhận.

Nó dạo này tự dưng lại thích mấy cái hoạt động mạng xã hội, đột nhiên cũng hứng thú với chuyện này. Nhưng nó cứ chỉ vừa đọc vừa cười.

"Anh Sanghyeok, người hâm mộ đều muốn bốn đứa bọn em cùng anh đáng đến năm 40 tuổi, lúc đấy anh còn đánh được không vậy?"

1

"Anh Sanghyeok thì 70 tuổi vẫn đi mở game đi gank bình thường, không phải lo."

"Vậy thì lần này thông báo gia hạn hợp đồng, em phải kí đến năm 70 tuổi. Còn chưa chung kết thế giới, bao nhiêu người đã nghĩ đến chuyện hợp đồng rồi. Lúc trước thì đúng là còn suy nghĩ đắn đo được, chứ bây giờ thì cần gì suy nghĩ nữa nhỉ, cái này là hợp đồng trọn đời rồi đấy nhé."

"Phải hỏi ý xem đến lúc đó anh Seongwoong còn mắng bọn mình được nữa không."

"Lúc đấy mấy đứa mày tự mắng nhau tự nghe đi, lưng anh mày lúc đấy cũng không ổn."

"Vậy thì em sẽ dựng anh dậy."

Choi Wooje nói xong câu này cũng bị Bae Seongwoong cốc một cái vào đầu.

Lee Minhyung nghiêng người nhìn vào màn hình điện thoại của nó.

"Bình chọn đội hình T1 năm tiếp theo? Mày thật sự đang xem cái này đấy à?"

"Em thấy vui mà. Mọi năm còn sợ, chứ bây giờ sợ gì nữa chứ, đã hứa rồi mà, ai thất hứa sẽ bị đánh."

"Chỉ là bị đánh thôi mà, mày cứ đánh anh một cái cũng được."

Vừa dứt câu, Lee Minhyung ngẩng lên đã thấy mấy chục con mặt quay vào nhìn mình, Ryu Minseok còn đặc biệt cấu vào tay hắn một cái đau điếng.

"Có tin tớ sẽ đánh cậu thật không?"

Lee Minhyung cười xòa giơ hai tay lên.

"Tin, tin mà, chỉ nói đùa thôi."

Càng gần đến ngày bắt đầu giải đấu, cường độ luyện tập cũng càng được tăng cường lên. Thậm chí nhiều người đi qua tòa nhà lúc giữa đêm vẫn còn thấy tầng nào cũng sáng đèn. Sinh hoạt ăn uống hay ngủ bây giờ tất cả gần như chung một phòng, đến giờ ăn thì mang mấy suất cơm lên phòng luyện tập, ăn xong thì lại đánh, đánh xong thì lại trải mấy cái đệm ở phòng để ngủ. 

Ý tưởng này chính là Choi Wooje với Ryu Minseok đề ra, 10 phần thì đến 6 phần là vì chúng nó lười đi lại, còn 4 phần chính là muốn được ngủ chung.

Từ lúc công bố địa điểm diễn ra chung kết thế giới là ở Hoa Kỳ, người hâm mộ LOL trên toàn thế giới đều đổ xô về thành phố này để chào đón mùa giải mà nhiều người cho rằng thật sự bùng nổ, nhất là với sự trở lại của cái tên T1 này.

Trước khi phải khởi hành sang Hoa Kỳ, giám đốc đưa tất cả bọn họ cùng đi ăn, hơn nữa là còn là đi bộ, với cái lí do là để gắn kết tình cảm đồng nghiệp.

"Nếu là gắn kết thì mình ngồi xe rồi xe nào nói chuyện xe đấy cũng được mà? Ăn xong đi bộ, chẳng biết tiêu cơm được mấy mà đau bụng chết."

"Ai bất mãn?"

"... Lee Minhyung."

"Em đã nói gì đâu?"                                                                                                                                                                  

Lee Sanghyeok nghiêng người đi chậm lại một chút rồi nhìn một lượt.

Cứ coi như là buổi tối người ta thường có nhiều tâm sự, Lee Sanghyeok bây giờ cũng như vậy.

"Lâu lắm rồi mới lại được cùng nhau tới Wolrds, tự dưng lại có cảm giác hoài niệm ghê. Quen biết nhau lâu như vậy, mà nghĩ kĩ thì đây mới là lần thứ hai đi cùng."

"Gì vậy? Hơn 10 năm rồi lần thứ hai nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!