Khương Đồng cũng không chắc rằng mình có bị theo dõi hay không, chỉ là mấy ngày nay sau khi tan học, cô bé luôn nhìn thấy một người đàn ông mặc áo hoodie. Lúc đầu cô bé không chú ý, nhưng lúc cô bé trở về phòng ngủ làm bài tập, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy người đàn ông kia đang đứng cạnh bồn hoa trước cửa nhà, như đang nhìn về phía cô bé.
Khương Đồng nói xong thì hỏi: "Chị, có phải ông ta ra ngoài rồi không…"
"Không phải." Khương Cách ngắt lời cô bé.
Khương Đồng tin lời Khương Cách, cô bé đáp vâng, giọng nói đã không còn bất an như trước, cô bé chuyển chủ đề: "Khi nào chị về Nam Thành vậy ạ?"
Khoảng thời gian tiếp theo công việc của Khương Cách rất bận rộn, Giữa Mùa Chanh đóng máy vào tuần này, cô phải quay hai quảng cáo, ngoài ra còn phải chạy khắp nơi tuyên truyền cho bộ phim truyền hình quay năm ngoái. Làm việc với cường độ như vậy đến hết tháng Tư, sau đó cô lập tức phải chuyển sang đoàn làm phim Tình Thị của đạo diễn Hoàng Ánh.
Khương Cách nói: "Khoảng tháng Năm."
"Vậy ạ?" Giọng Khương Đồng có phần mất mát, cô bé nói: "Lâu lắm rồi em chưa gặp chị, em hơi nhớ chị rồi, lúc đầu em còn định đi thăm đoàn phim với dì vào ngày nghỉ mùng một tháng Năm."
Sức khỏe của Khương Đồng không cho phép cô bé đi đường xa, Khương Cách nói: "Đợi chị về Nam Thành rồi nói tiếp, em phải học hành chăm chỉ."
"Em biết rồi." Cuối cùng lại nhắc đến chuyện học hành, Khương Đồng hơi mất kiên nhẫn, cô bé không còn chuyện gì để nói với Khương Cách nữa, nên sau khi trả lời xong thì bèn cúp máy đi làm bài tập.
Gió biển càng lúc càng mạnh, Quý Tranh đứng bên cạnh Khương Cách nhưng không nghe được Khương Đồng nói gì trong điện thoại. Lúc Khương Đồng vừa gọi điện thoại đến, tâm trạng cô lập tức trở nên căng thẳng, nhưng lúc cô trò chuyện với Khương Đồng thì có vẻ như không có gì nghiêm trọng cả.
"Sao thế?" Quý Tranh hỏi.
Cô hơi thất thần, câu hỏi của Quý Tranh kéo cô về thực tại. Khương Cách đứng bên bờ biển, bàn chân lún sâu vào cát. Cô lắc đầu rồi nặng nề trả lời: "Không có gì, Khương Đồng hỏi khi nào em về Nam Thành."
Trong lúc hai người nói chuyện, phó đạo diễn bước ra từ đại sảnh nhà hàng Tây, hô lên: "Khương Cách, chuẩn bị quay rồi."
Quý Tranh gật đầu đáp lại, rồi nói với Khương Cách: "Đi thôi."
Anh xoay người rời đi, nhưng Khương Cách lại đứng yên bất động. Quý Tranh giật mình quay đầu lại nhìn cô. Cô chìm trong ánh trăng sáng giữa vùng biển mênh mông, bóng dáng gầy gò mà cô đơn.
Thấy Quý Tranh nhìn mình, cô run rẩy nói: "A Tranh, anh trở về thăm Khương Đồng thay tôi đi."
Trường THPT Số Một của Nam Thành là một trong những ngôi trường cấp ba tốt nhất thành phố, đội ngũ giáo viên hùng hậu, thiết kế trường học sáng tạo, tỉ lệ lên lớp rất cao. Các bậc phụ huynh tại Nam Thành đều muốn đưa con mình vào ngôi trường này. Nhưng số lượng tuyển sinh của trường có hạn, yêu cầu đối với học sinh cũng cực kỳ nghiêm khắc, chỉ có học sinh với thành tích học cực tốt mới có cơ hội được nhận vào.
Mà ở ngôi trường như vậy cũng khó tránh khỏi trường hợp phụ huynh đút lót cho con em mình vào, Khương Đồng là ví dụ điển hình.
Khương Đồng không thích học, cô bé cũng giống như mọi cô gái tuổi dậy thì khác, thích chưng diện, lười biếng, không bao giờ để tâm đến chuyện học hành. Cho dù được vào trường cấp ba hàng đầu, thành tích của cô bé vẫn lẹt đẹt, đến lúc thi đại học, chưa chắc cô bé có thể thi đậu vào đại học tốt.
Những học sinh khác đút lót để vào học như Khương Đồng cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Nhưng vì nhà bọn họ có tiền, bọn họ sẽ đi du học, hoặc thừa kế tài sản trong nhà, kiểu gì cũng sẽ sống an nhàn. Nhưng Khương Đồng không muốn đi du học, cũng không có tài sản để thừa kế, cô bé không có kế hoạch gì cho tương lai, mà nói không chừng cô bé sẽ chết đi bất cứ lúc nào.
Khương Đồng muốn sống thật vui vẻ trong quãng đời ngắn ngủi này, mặc dù Khương Cách quản thúc cô bé rất nghiêm khắc, nhưng một năm cô chẳng về nhà được mấy lần. Mà dì lại quá dịu dàng, không chịu nổi chiêu làm nũng của cô bé, bình thường cũng để mặc cô bé làm những việc nổi loạn, Khương Đồng sống rất thoải mái.
Nhưng học sinh cấp ba không hề thích bị mời phụ huynh, nhưng thành tích của Khương Đồng quá kém, tác phong ở trường cũng không nghiêm chỉnh, những chuyện này đều là tự thân cô bé gây ra, nhưng mỗi lần bị mời phụ huynh cô bé luôn rất thấp thỏm. Bời vì tuy rằng dì thoạt nhìn dịu dàng, nhưng nói chuyện rất sắc sảo, câu nào cũng đánh trúng trọng tâm. Cho dù Khương Đồng làm nũng cũng vô dụng, lần nào cô bé cũng bị la rầy mấy ngày liền.
Cô bé đeo ba lô đứng trước cổng chờ dì, kết quả lại thấy Quý Tranh đến, lúc ấy Khương Đồng vui đến mức nhảy cẫng lên, cô bé nhìn Quý Tranh với đôi mắt sáng rực, hào hứng nói: "Anh Tranh, anh, anh đến thay dì em sao?"
Đã đến giờ tan trường, phụ huynh tấp nập ra vào đón học sinh. Dòng người qua lại hối hả, ngoại hình của Quý Tranh nổi bần bật giữa đám đông. Anh ăn mặc thoải mái, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười lịch sự mà ôn hòa, thu hút ánh nhìn của những nữ sinh đi ngang lẫn những phụ huynh đến đón con.
Lần trước Khương Đồng đã muốn Quý Tranh đến họp phụ huynh cho cô bé rồi, bây giờ anh đến đúng lúc tan học, như vậy đã đủ để thỏa mãn lòng hư vinh của cô bé.
Quý Tranh vừa bay từ Lê Thành trở về Nam Thành, vừa xuống máy bay, anh đã liên hệ với dì Tống Bách Hợp. Dì Tống Bách Hợp nói giáo viên chủ nhiệm muốn nói chuyện với bà về Khương Đồng, Khương Đồng đang ở trường đợi bà.
Bình thường nếu chủ nhiệm tự mình gọi điện thoại cho phụ huynh có nghĩa là học sinh đã gây chuyện. Trong điện thoại, chủ nhiệm cũng không cầm được tiếng thở dài. Nhưng nhìn dáng vẻ của Khương Đồng hoàn toàn không giống kẻ vừa gây chuyện lớn.
Khương Đồng cột tóc đuôi ngựa, mái tóc nhuộm đỏ xen lẫn vài sợi highlight xám trắng, trông vừa cá tính vừa ngỗ ngược. Lúc cô bé chạy tới, đuôi tóc đung đưa, khuôn mặt tươi cười hớn hở. Quý Tranh khẽ cười nói: "Ừ, em dẫn anh đến gặp giáo viên chủ nhiệm đi."
"Vâng ạ!" Khương Đồng lập tức kéo Quý Tranh đi về phía văn phòng trong ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh.
Trong lúc đi ngược trở lại vào trường, Khương Đồng chợt nhớ ra lần này cô bé gây gổ đánh nhau với người khác nên mới bị chủ nhiệm mời phụ huynh. Lúc đầu nhìn thấy Quý Tranh cô bé rất vui, một là vì anh cao ráo đẹp trai, đi cùng với anh rất nở mày nở mặt. Hai là vì Quý Tranh rất dịu dàng, cho dù chủ nhiệm nói những chuyện đó với anh, anh cũng sẽ không trách mắng cô bé như dì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!