Mặc dù Khương Cách lạnh lùng, nhưng tính tình của cô cũng không đến mức quá tệ, một năm gần đây cô mới trở nên như thế, tinh thần vừa nhạy cảm vừa căng thẳng, dễ sốt ruột dễ nóng giận, lại không thể nào kiềm chế được bản thân.
Theo thời gian, trạng thái tinh thần của cô vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Rõ ràng Thái Kỷ đã phát hiện trạng thái tinh thần của cô không ổn định, thậm chí còn hẹn bác sĩ tâm lý cho cô, Khương Cách lại không chịu đi. Cô biết vì sao mình trở nên như thế, đối với cô mà nói, bác sĩ tâm lý hoàn toàn vô dụng.
Nhưng dường như người đàn ông trước mắt đây lại có tác dụng, chỉ cần vài câu nói, một ly trà gừng đường đỏ, anh đã có thể khiến tinh thần và cơ thể đang căng cứng của cô thả lỏng.
Khương Cách nhìn bàn tay đang đưa đến trước mặt cô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mạch máu xanh nổi lên trên mu bàn tay, vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng mạnh mẽ. Bàn tay ấy hơi thô ráp, bên trên có vài vết sẹo, ở ngón trỏ và gan bàn tay còn có một lớp chai.
Không cần chạm vào, Khương Cách đã biết xúc cảm của bàn tay ấy.
Khương Cách không lên tiếng, chỉ nhận lấy ly trà gừng đường đỏ, uống một hớp. Hương vị cay nồng thuận theo cổ họng chảy xuống bụng, cơn đau ở bụng dưới của Khương Cách được xoa dịu.
Tính tình Khương Cách lạnh nhạt không thích náo nhiệt, nhưng đây là tiệc sinh nhật của Bạch Tông Quân, ở đâu có anh ta ở đó chắc chắn sẽ náo nhiệt, thế nên anh ta không bảo Khương Cách ngồi cùng anh ta, sợ cô không vui.
Sau khi rời xa Khương Cách, Bạch Tông Quân phải tiếp đãi đủ loại bạn bè, bên này mời rượu, bên kia tặng quà, còn phải hẹn khao bạn bè thêm một chầu nữa. Nhưng thái tử rất nhanh nhạy, cho dù bận rộn đến mức nào, anh ta vẫn có thể chú ý đến Khương Cách.
Đôi chân thon dài gác trên bàn đá cẩm thạch, giữa làn khói thuốc lượn lờ, Bạch Tông Quân liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Khương Cách, ánh mắt hờ hững mà sắc lạnh.
Ở băng ghế dài bên cạnh có vài cô gái vừa mới từ quầy bar tiến đến, ánh mắt bọn họ cũng đang hướng về phía Khương Cách và Quý Tranh. Thấy Khương Cách xé nát tờ giấy của Quý Tranh, cô gái đưa giấy không vui chút nào.
"Sao Khương Cách lại dám xé tờ giấy của tôi chứ? Cô ta và người đàn ông kia có quan hệ gì?"
Cô gái ngồi bên trái cô ta hóng hớt: "Sao thế, cô thích anh ta à?"
Cô ta trả lời: "Đúng vậy, vừa cao lớn vừa đẹp trai, quan trọng nhất là eo của anh ta… Chậc chậc, trình độ trên giường chắc chắn tốt."
Cô gái bên phải cô ta cười lạnh: "Cô ngắm trúng thì sao chứ? Cô nhìn dáng vẻ như chim non nép vào lòng của Khương Cách đi, nói không chừng đó là người tình của cô ta đấy. Cô đã bao giờ thấy Khương Cách dẫn đàn ông đến mấy nơi thế này chưa?"
Ba người phụ nữ bàn luận vô cùng hăng say, đột nhiên lại cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng đang bắn đến từ phía băng ghế dài. Bọn họ đưa mắt nhìn theo, bắt gặp ánh mắt âm trầm của Bạch Tông Quân, bọn họ sợ hãi ngậm chặt miệng.
Bầu không khí quanh ghế giảm xuống rõ rệt, người tình của Bạch Tông Quân phỏng đoán mối quan hệ giữa Bạch Tông Quân và Khương Cách, thầm nói: "Cái cô Khương Cách ấy, lúc nãy được anh Quân mời rượu thì không uống, vậy mà đàn ông khác mời cô ta lại uống ngay, đúng là chảnh chọe không biết điều."
Cô ta vừa dứt lời, Bạch Tông Quân lập tức lườm sang, ánh mắt sắc bén mà lạnh nhạt. Từ trước đến nay thái tử luôn đối xử dịu dàng với bạn gái, lúc lên giường lại càng dẻo miệng, ngọt ngào dỗ dành. Đây là lần đầu tiên cô ta chứng kiến ánh mắt này của Bạch Tông Quân, vừa lạnh lùng vừa sắc bén, tựa như nhũ băng đọng lại trên cửa động.
Cô ta biết mình đã nói sai thì vô cùng hốt hoảng, cơ thể mềm mại quấn lấy Bạch Tông Quân như rắn nước, ỏn ẻn nói: "Anh Quân, đêm nay chúng ta chơi thế nào nhỉ?"
Ý cô ta là "chơi" trên giường.
Bạch Tông Quân vừa mắt người tình mới này là vì sự phóng khoáng của cô ta, cô ta vừa nói xong, đám bạn bên cạnh lập tức cười ầm lên. Nhưng Bạch Tông Quân nâng mí mắt mỏng, hỏi bọn họ: "Ai muốn chơi cùng cô ta?"
Bầu không khí đông cứng lại, vẻ mặt cô ta tái nhợt, khóc nức nở gọi "Anh Quân". Bạch Tông Quân hất cô ta ra, đứng dậy sải bước về phía Khương Cách.
Tinh thần Khương Cách đã thư thả hơn, cơn đau ở bụng dưới cũng thuyên giảm, vẻ mặt cô trông dễ chịu hơn hẳn lúc trước. Vừa ngồi xuống ghế dài, cô và Quý Tranh đã thấy Bạch Tông Quân đi về phía này.
Bạch Tông Quân là tiêu điểm của bữa tiệc, anh ta vừa tiến sang, mọi ánh mắt trong quán bar cũng đổ dồn theo. Đã quen biết Bạch Tông Quân mấy năm, Khương Cách hiểu tính cách của anh ta, nếu không có việc anh ta sẽ không đến. Tinh thần cô vừa được thả lỏng một chút lại lập tức trở nên căng thẳng.
Bước đến cạnh Khương Cách, Bạch Tông Quân thuận thế ngồi xuống, cánh tay đặt sau lưng cô, ánh mắt lại hướng về phía Quý Tranh đang ngồi trên băng ghế bên cạnh. Bạch Tông Quân dời mắt, hỏi cô: "Cách Cách, anh ta là ai?"
Lúc anh ta đến, đôi mày thanh tú của Khương Cách hơi nhíu lại, anh ta vừa hỏi câu này, lông mày cô càng nhíu chặt hơn, Khương Cách trả lời: "Vệ sĩ của tôi."
Đầu lưỡi Bạch Tông Quân đảo qua hàm răng, ánh mắt anh ta khóa chặt trên người Quý Tranh: "Chẳng phải em không thích vệ sĩ à? Lúc trước anh thuê cho em vài vệ sĩ, vừa thuê đã bị em đuổi đi ngay."
Rõ ràng là Bạch Tông Quân đang nói cho Quý Tranh nghe. Mối quan hệ giữa Bạch Tông Quân và cô không tệ, cũng xem như là bạn bè, nhưng chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Hiện tại rõ ràng là Bạch Tông Quân đang quan tâm thái quá, Khương Cách liếc mắt nhìn anh ta, nói: "Tôi thích người này."
Khương Cách vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức cảm nhận được Bạch Tông Quân trở nên lạnh lùng hơn hẳn, mọi ánh mắt đổ dồn về phía nguồn cơn của trận xung đột. Người đàn ông ấy đang ngồi trên ghế dài, dáng vẻ vừa nghiêm chỉnh, vừa có chút thoải mái mà biếng nhác, anh nhìn thoáng qua Khương Cách, đôi mắt đen thẳm sâu hun hút.
"Được thôi. Nếu được Cách Cách của chúng ta coi trọng thì chắc chắn phải có điểm hơn người." Bạch Tông Quân đột nhiên bật cười, anh ta vỗ tay đứng dậy, lướt mắt nhìn đám đông, hỏi: "Ai có mang theo vệ sĩ?"
Vì trận xung đột vừa rồi mà trong quán bar chỉ còn tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng xì xào bàn tán, Bạch Tông Quân vừa lên tiếng, đã có vài người phản ứng lại, mọi người hào hứng lui ra tạo thành một khoảng trống, cười cười giỡn giỡn: "Thái tử muốn làm lớn chuyện rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!