Chương 106: Ngoại truyện 12: Em gái (2)

"Mẹ ơi." Quý Nhiên gọi to, theo cùng là tiếng bước chân vui tươi hớn hở của cu cậu.

Khương Cách ngồi trên ghế tựa, ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua ô cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn rọi vào, sưởi nắng một hồi lại thấy lười biếng buồn ngủ. Ban công được thiết kế theo kiểu khép kín, mùa hè mở ra đón gió biển, mùa đông đóng lại, bật hệ thống sưởi lên là có thể tắm mình dưới ánh nắng.

Trước khi Quý Nhiên vào, Khương Cách đã chợp mắt một giấc ngắn, đến ba tháng cuối thai kỳ, tình trạng buồn ngủ của cô cũng trở nên dữ dội hơn. Đây là một chuyện tốt đối với phụ nữ mang thai, đảm bảo giấc ngủ đầy đủ và chất lượng mới có thể giữ được tinh thần thoải mái trong suốt thai kỳ.

Khương Cách vẫn chưa mở mắt ra nhưng khóe môi đã nở nụ cười. Hiện giờ cô đã mang thai được chín tháng, nhưng ngoại trừ chiếc bụng to tròn nổi lên sau áo thì vóc dáng cô gần như không có gì thay đổi. Tóc buộc đuôi ngựa thấp mềm mại buông rủ xuống bờ vai, nụ cười dưới ánh mặt trời mùa đông hết đỗi dịu dàng.

Quý Nhiên vừa mới ngủ trưa dậy, hiện tại cậu được ba tuổi, đã lớn hơn một chút so với hồi hai tuổi rưỡi. Sau khi thức dậy, cho dù không có ba mẹ bên cạnh cũng sẽ không khóc. Đôi chân ngắn ngủn trèo xuống giường, trước khi đi không quên xỏ đôi dép nhỏ của mình vào, sau đó chạy sang đây tìm mẹ.

Vào mùa đông mẹ rất thích phơi nắng, dưới ánh mặt trời mẹ vô cùng ấm áp và mềm mại, lông mi dày cong vút rợp bóng dưới ánh nắng, đẹp ơi là đẹp.

Khương Cách dịch người sang một bên nhường chỗ cho bé con, Quý Nhiên ngồi xuống ghế mây, ánh mắt trong veo mang đầy yêu thương, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng tròn xoe của mẹ.

"Chào buổi chiều, em gái." Quý Nhiên nói.

Trước khi Khương Cách mang thai, Quý Nhiên muốn có một cô em gái. Nhưng sau khi mang thai, Quý Tranh đã giải thích với cậu, hiện tại vẫn chưa thể xác định được mẹ mang thai em trai hay em gái. Quý Nhiên chưa bao giờ gọi rõ em bé trong bụng Khương Cách một cách xác định như vậy, chỉ chờ đợi sự ra đời của em như thể đang chờ đợi một điều bất ngờ.

Bàn tay nhỏ bé của Quý Nhiên đặt trên bụng dùng sức rất nhẹ, Khương Cách nghiêng đầu nhìn cậu, áp tay lên bàn tay nhỏ bé của cậu. Tay mẹ ấm áp, Quý Nhiên ngước mắt lên nhìn mẹ, toét miệng cười.

"Sao con lại gọi là em gái?" Khương Cách thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái, rồi cùng con trai bắt đầu một buổi chiều vui vẻ.

Cô mở rộng cánh tay, Quý Nhiên nhẹ nhàng tựa vào cánh tay mẹ, nói: "Buổi trưa, con có một giấc mơ."

Khi trong nhà có người mang thai, không chỉ người mẹ hay người cha tương lai mà cả ông bà và anh chị của đứa bé sắp chào đời đều có thể nằm mơ thấy em bé. Trong giấc mơ ít nhiều sẽ hiện ra những hình ảnh gợi ý hay tiên đoán, nếu chính xác thì sẽ là điều huyền bí, còn ngược lại thì xem như một câu chuyện vui vì thực chất giấc mơ thường phản ánh những điều chúng ta nhìn thấy hay suy nghĩ trong thực tại.

Đôi mắt Khương Cách lóe sáng, trên mặt mang theo ý cười, ngạc nhiên hỏi: "Là giấc mơ như thế nào?"

Trẻ con ba tuổi đã có khả năng tư duy logic mạnh mẽ. Quý Nhiên thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác một chút, khi kể về giấc mơ của mình, thậm chí còn miêu tả lại khung cảnh lúc đó.

"Mùa xuân đến, trên một sườn đồi, khắp sườn đồi đều có hoa dại, gió rất nhẹ, thổi qua hoa dại như sóng vỗ bên bờ biển."

"Con, mẹ và ba đi dã ngoại ở dưới gốc một cây đa trên sườn đồi, cây đa rất lớn giống cây đa ước nguyện trong công viên ở phố cũ. Trên cây treo lụa màu bay phất phới trong gió."

"Mẹ và ba đang nấu cơm, con đang chơi đồ chơi xếp hình ở phía bên kia cây đa. Con chồng các khối gỗ lên nhưng bị gió thổi ngã. Lúc con nhặt nó lên định xây lại, thì có một con rồng tới bên cạnh con."

"Rồng?" Khương Cách bật cười, không nhịn được chen ngang lời cu cậu, chỉ là cô không nghĩ tới, Quý Nhiên hiện tại ngay cả con rồng cũng nhận ra.

"Dạ." Quý Nhiên cho rằng mẹ không biết, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lại thành nắm đấm, chỉ duỗi ngón trỏ ra đặt trên đỉnh đầu làm thành hình cái sừng: "Có sừng, có vảy, dài, đôi mắt rất xinh đẹp, nhưng là một con rồng nhỏ."

Quý Nhiên nhớ lại con rồng trong giấc mơ, mô tả ngắn gọn cho mẹ nghe.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cu cậu, Khương Cách chú tâm lắng nghe. Không biết từ lúc nào, Quý Tranh cũng từ bên ngoài bước vào. Hai mẹ con ngồi trên ghế tựa, anh ngồi dưới tấm tatami bên cạnh, người đàn ông mặc quần áo ở nhà, đôi chân dài duỗi ra thư thái. Anh nhìn vợ con, dịu dàng mỉm cười.

Quý Nhiên tiếp tục: "Nó bảo con cài chiếc nơ lên đầu nó."

Khương Cách liếc nhìn Quý Tranh, hai vợ chồng cùng bật cười. Khương Cách hỏi: "Vậy con có cài cho nó không?"

Quý Nhiên trước giờ luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, cậu gật đầu: "Con cài cho nó một chiếc nơ màu hồng, nó vui lắm, nó bay vòng quanh con hai vòng, sau đó rời đi."

Đây là một giấc mơ rất đẹp, khi cậu bé con kể lại, khóe mắt cũng bất giác cong cong, sau đó nói tiếp với mẹ: "Trước khi đi, nó gọi con là anh."

"A."

Quý Nhiên vừa dứt lời, Khương Cách bỗng nhẹ giọng kêu lên một tiếng.

Quý Tranh đứng dậy, ngồi quỳ một chân bên cạnh cô, nhìn cô hỏi: "Em sao thế?"

Khương Cách cúi đầu nhìn bụng mình, trong lòng cảm thấy có đôi chút kỳ diệu, lúc Quý Tranh nói "anh", bé con trong bụng cô đột nhiên đá cô một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!