Chương 105: Ngoại truyện 11: Em gái (1)

Đêm qua trời đổ xuống một trận mưa, sáng nay trời quang mây tạnh. Bầu trời như được gột rửa trong xanh không một gợn mây, mặt trời từ từ nhô lên phía đằng đông chiếu xuống hai hàng cây bên đường.

Ánh nắng xuyên qua những tán lá sum suê đổ bóng vàng lấm tấm xuống mặt đất, một cục bột tròn tròn trắng nõn giẫm trên bóng nắng loang lổ lon ton đi theo người đàn ông cao lớn. Người đàn ông mặc quân phục, bộ quân phục màu xanh ô liu cứng cáp nghiêm trang, bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, thân hình rắn chắc, vai rộng chân dài. Anh vừa đi vừa chờ cục bột tròn bên cạnh, hai người một lớn một nhỏ, hai cái bóng đổ dài dưới nắng ấm áp và yên tĩnh.

Sau cơn mưa đêm, không khí trong lành mát mẻ, cục bột nhỏ không muốn để ba đợi cũng có thể do trong lòng khoan khoái nên cu cậu có hơi hấp tấp, co ba chân bốn cẳng mà chạy.

Cu cậu vừa chạy theo ba được một lúc thì thình lình có một tiếng gọi vang dội truyền tới từ phía sau.

"A Nhiên!"

Quý Nhiên đứng sững lại, vì bỗng nhiên thắng lại đột ngột nên cơ thể hơi lảo đảo. Ba khẽ cúi người đặt ngón tay lên vai cậu nhẹ nhàng đỡ cậu, đồng thời dịu dàng dặn dò: "Cẩn thận."

"Cảm ơn ba." Quý Nhiên ngước mặt nhìn ba cười nói rồi ngoái đầu dòm ra sau, Quý Tranh cũng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói vừa rồi.

Ngày hôm qua vừa mới kết thúc chương trình diễn tập quân sự, sau buổi huấn luyện sáng nay, đội đặc công Nam Thành có được một ngày nghỉ hiếm hoi. Sau khi tập luyện xong, tốp năm tốp ba binh sĩ cùng nhau rời khỏi bãi tập, vừa trò chuyện vừa đi về ký túc xá thì vừa vặn đụng phải Quý Tranh và Quý Nhiên.

Thẩm Văn vừa gọi xong một tiếng, nhìn thấy Quý Nhiên suýt chút nữa té ngã, cậu ta còn chưa kịp tự trách thì đã bị Nghê Ngạn bên cạnh đạp cho một cước: "Cậu nhỏ giọng một chút! Làm A Nhiên giật mình kìa!"

Cú đạp này của Nghê Ngạn không nặng không nhẹ, Thẩm Văn xoa xoa chỗ hông vừa bị đạp, nói liên thanh: "Tớ biết rồi, biết rồi."

Dứt lời, mấy người lính đặc công đã ba bước thành hai bước nhanh chóng chạy tới bên Quý Nhiên.

Chiến sĩ đặc công thường ngày ngoài huấn luyện chính là huấn luyện, cả ngày ở chung với một đám chiến hữu thô ráp xù xì, khi nhìn thấy chú bé con trắng trẻo lại mềm mại như Quý Nhiên, cho dù là một người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ đến đâu đi nữa cũng không khỏi có đôi chút mềm lòng.

Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, vì để Quý Tranh không phải chạy qua chạy lại giữa hai nơi, Khương Cách đều mang theo Quý Nhiên đến ở luôn trong đơn vị. Vừa đứng vững lại, Quý Nhiên đã thấy mấy chú đặc công chạy tới. Bọn họ vừa mới tập luyện xong, trên người còn ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi trên tóc nối đuôi nhau lăn xuống khuôn mặt màu lúa mạch.

Mấy chú mặc quân phục giống ba, thắt lưng bên hông đã được cởi ra cầm trên tay. Cho dù không ở trong hàng ngũ, chỉ chạy một cách thong dong lười biếng nhưng từng bước chân đều mang theo sức mạnh và chí khí khảng khái bất khuất của người lính.

Họ là những đồng đội đã cùng vào sinh ra tử với ba, sau khi Quý Nhiên chào đời, ba không còn tham gia nhiệm vụ đặc biệt nữa. Nhưng cho dù như vậy, Quý Nhiên cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của ba ngày đó từ trên người bọn họ. Quý Nhiên quay đầu lại nhìn ba, sau đó mỉm cười nhìn về phía mấy chú đặc công rồi lần lượt gọi tên từng người một.

"Chú Thẩm, chú Nghê, chú Lý, chú Triệu."

Cậu bé con tám phần là vừa mới uống sữa xong, giọng non nớt thơm ngát mùi sữa hòa quyện với vị ngọt mát của buổi sáng mùa hè. Từ trước đến giờ trong quân khu nào có thể tìm ở đâu ra được âm thanh như vậy, mấy chú đặc công được gọi đến khoan khoái cả người, sau khi cười toe toét chạy tới, Lý Khả đáp lại một tiếng "ơi" đầy chiều chuộng rồi bế bổng Quý Nhiên lên.

Ôm lấy cậu bé con, Lý Khả dùng cánh tay ước lượng, cười nói: "A Nhiên nặng hơn một chút, lớn rồi đây."

Thẩm Văn bên cạnh xếp hàng chờ ôm Quý Nhiên, vừa nghe Lý Khả nói dứt câu lập tức nhanh nhảu giơ tay ra: "Nào nào nào, để tớ thử xem, để tớ thử xem."

Lý Khả lưu luyến không rời trao Quý Nhiên ra, Thẩm Văn đón lấy nhanh như chớp, cười hớn hở: "Đúng rồi."

Bên này Thẩm Văn vừa mới bế chưa kịp ấm tay, Nghê Ngạn đã sốt ruột: "Đến phiên tớ, đến phiên tớ!"

Quý Nhiên cứ như vậy được trao từ tay Lý Khả đến Thẩm Văn rồi lại vào tay Nghê Ngạn, cuối cùng Triệu Dã giành được giải đặc biệt với thời gian ôm cục cưng lâu hơn một chút. Triệu Dã là người cao lớn nhất trong bốn người, Quý Nhiên nằm trong lòng cậu ta trông như quả bóng bé xíu, cậu ta bế hết sức cẩn thận, mắt ngắm nghía Quý Nhiên không rời.

So với kỳ nghỉ đông, Quý Nhiên đã lớn hơn một chút, cũng càng kháu khỉnh đáng yêu hơn. Vừa trắng vừa mềm, đôi mắt hoa đào trong veo sáng ngời, chiếc mũi bé xíu đẹp như thiên thần.

Đã vậy đây còn là một thiên thần nhỏ hoạt bát, khi cậu ta ngắm nhìn, đôi mắt long lanh như viên ngọc lưu ly kia cũng nhìn cậu ta, còn cong cong khóe mắt cười với cậu ta.

Con tim của Triệu Dã bị bắn tỉa.

Đầu tiên cậu ta thở dài, sau đó cười toe lộ ra hàm răng trắng sáng, bàn tay to rộng chỉ dùng ngón trỏ, dè dặt sờ khuôn mặt cậu bé con: "A Nhiên đẹp trai quá đi!"

Đang nói còn chưa kịp dứt câu, Quý Nhiên đã bị Lý Khả ôm mất, trong mấy người chỉ có Lý Khả là còn chu đáo cẩn thận một chút. Nghê Ngạn nhìn Quý Nhiên trong lòng Lý Khả, cầm hờ chiếc thắt lưng trên tay, chống hông liếc Triệu Dã, hừ lạnh: "Hồi đó lúc A Nhiên mới sinh ra, cậu vừa nhìn thằng bé một cái đã nói thằng bé xấu mà. A Nhiên, nhớ kỹ chú Triệu, hồi đó chú Triệu chê con xấu đó."

Bị nói như vậy, Triệu Dã nhất thời luống cuống, vội vàng phản kích: "Không phải lúc đó các cậu cũng nói A Nhiên xấu sao?"

Nghê Ngạn, Thẩm Văn, Lý Khả ba mặt một lời: "Bọn tớ không có nói!"

Triệu Dã: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!