Chương 8: Trợ Lý Giám Độc

Phòng làm việc của Tường San.

– Ờ, ra thế, được rồi, tôi sẽ để ý con bé, yên tâm, yên tâm, hi vọng gặp hai người sớm. – Tắt máy, Bà Minna nhìn Tường San. – Khánh Anh có trợ lý mới từ bao giờ?

Tường San nhìn bà ngạc nhiên liền lắc đầu:

– Không có ạ.

– Lê Trần Vân Khánh?

– Ợ… – Tường San bị ngạc nhiên nhìn bà, cô còn chưa biết tại sao bà lại biết Vân Khánh nữa, lại còn hỏi cô là trợ lý của Khánh Anh, đang phân vân không biết nên nói sự thật cho bà nghe không nữa.

Một lát sau.

– Làm càn mà, mấy cái đứa này, thằng nhóc đó thái độ nó không tốt thì thôi đi, hai đứa còn vào hùa với nó. – Bà nổi giận đùng đùng mà mắng Tường San và Đức Huy khi được tường thuật lại chuyện về Vân Khánh

– Con vô tội mà, Đức Huy là người sắp xếp công việc cho cô ấy. Còn bắt nạt cô ấy là Khánh Anh. – Tường San làm ra bộ mặt oan ức mà đổ hết tội vạ lên đầu tên hôn phu vắng mặt và tên giám đốc nhân sự kia.

Đức Huy méo mặt liếc mắt nhìn Tường San lòng thầm oán trách kẻ không có nghĩ khí kia. Anh ta đâu biết cô là con gái của người quen của bà đâu, riêng quen biết với Hải Nam đã làm anh ta một phen khổ sở rồi, thà ngay từ đầu nói quen với tổng giám đốc của họ đi thì có phải đã yên lành rồi không, Đức Huy thở dài ngao ngán.

– Để cháu tìm cô ấy. Nhưng làm trợ lý cho giám đốc thì e rằng… e rằng… – Đức Huy ngập ngừng liếc mắt nhìn bà rồi lại nhìn Tường San cầu cứu.

– Để nó làm trợ lý cho San San trước đi, còn thằng ranh đó, để đó. Thật là muốn tạo phản mà. Thằng nhóc này để nó lộng hành lâu quá rồi. Để xem ta xử lý nó thế nào. – Bà nheo nheo mắt nghiến răng mà nói.

Nghe được lời này của bà Đức Huy thở phào nhẹ nhõm hơn, vấn đề là chắc gì anh ta mời mà Vân Khánh chịu trở lại làm việc, cô còn đang hận tên giám đốc điều hành kia đến không đội trời chung kia mà, thảm trên cả thảm, đúng là sống chung với hổ có ngày bị ăn thịt mà.

Cuộc điện thoại mà tổng giám đốc vừa nghe được gọi đến từ người quen của bà ấy, cũng lâu rồi họ chưa có dịp gặp lại nhau, điều đáng nói là người có khoe với bà rằng con gái của họ đang làm trợ lý cho giám đốc điều hành ở đó, chính là con trai bà Khánh Anh, nhờ bà để ý hộ. Đứa con gái được nhắc đến ấy không ai khác chính là Vân Khánh, cô không dám nói mình bị người ta cho làm tạp vụ mà nói dối là trợ lý, bố mẹ cô mà biết người ta để cô làm tạp vụ chắc chắn đến đốt nhà người ta mất.

– Mày hại chết tao rồi.

– Đi ra ngoài, quan tài giờ cũng không đắt.

– Mày không nghĩ sẽ xin lỗi cô ấy sao?

– Xin lỗi? – Khánh Anh là ra cái vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Đức Huy như muốn nói không bao giờ có cái chuyện anh sẽ xin lỗi Vân Khánh vậy. – Cô ta còn dám quay lại đây?

– Hai… nhờ Hải Nam giúp còn tốt hơn. – Đức Huy thở dài, liếc mắt nhìn Khánh Anh một cái rồi rời đi, anh ta thừa biết chẳng nhờ vả gì được tên cứng đầu này, muốn hắn đi xin lỗi, chắc nằm mơ quá.

***

– Chịu. – Hải Nam lạnh lùng lắc đầu. Đức Huy nhìn anh với ánh mắt kinh dị. Đúng hai thằng bạn tốt, lúc cần chẳng nhờ vả được thằng nào sất. Mà toàn chuyện tốt chúng nó gây ra đấy chứ, liên quan gì đâu mà anh chàng phải vạ như thế này. Đức Huy vò đầu bứt tai mặt đầy thiểu não.

Nhà Vân Khánh, thảm cỏ trước cửa nhà.

Đặt hai ly nước và chút bánh ngọt xuống chiếc bàn gỗ màu trắng, Vân Khánh tay vén váy ngồi xuống trước mặt hai vị khách không mời tự nhiên đến. Đức Huy nhăn nhó nhìn cô có vẻ ái ngại, Tường San với một chiếc bánh lên nếm thử, khẽ gật gật đầu tươi cười khen bánh ngon.

– Hai người tới gặp em là thăm em hay có chuyện gì khác nữa vậy? – Vân Khánh lúc này mới lên tiếng.

– Đương nhiên là thăm em rồi. – Tường San nhanh miệng nói trước khi Đức Huy định lên tiếng. – Thật ra thì Khánh Anh, anh ấy tính khí hơi nóng nảy, em cũng biết rồi đấy, chuyện đó…

– San san, chị không cần nói giúp anh ta, em quên chuyện đó rồi. – Vân Khánh cười toe, tỏ ra bình thường, nghe cô nói hai người kia liền nhìn nhau đầy nghi hoặc, nhưng khi thấy cô cười thì cũng có vẻ tin đó là sự thật.

Thấy vậy, Đức Huy liền vào vấn đề chính luôn, anh là muốn cô trở lại làm việc, khuôn mặt Vân Khánh có chút biến sắc, không hẳn là khó chịu nhưng cũng không thoải mái.

– Em không muốn quay lại đó. – Hơi cúi mặt xuống bình thản trả lời.

– Vân Khánh… – Đức Huy thốt lên sửng sốt.

– Em vẫn để bụng chuyện Khánh Anh đúng không? – Tường San nhìn cô, vẻ thấu hiểu. – Nói em đừng để ý anh ấy thì đúng là không phải, nhưng người như Khánh Anh ấy mà, anh ấy không đến nỗi không nói lý lẽ đâu, mà chị nghĩ em cũng không phải người dễ bỏ cuộc, vì chút khó khăn mà em bỏ cuộc thì quả là không đáng, với cả chuyện anh ấy hiểu lầm em không lẽ em không muốn chứng minh cho anh ấy thấy bản thân em có thừa năng lực à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!