Vân Khánh suýt xoa dở băng ra để rửa vết thương, ngồi trong nhà tắm, miệng lại chèm chẹp khẽ rùng mình, trong đời cô từ nhở tới lớn đây lại là lần đầu tiên bị trầy da tróc vẩy nghiêm trọng như thế này, vết thương mặc dù đã bôi thuốc đỏ nhưng nước vàng vẫn rỉ ra, lại dính vào băng gạc không làm thế nào mà gỡ được ra, Vân Khánh bất lực khẽ rùng mình vì đau, lại ttiện tay nhúng vào lavabo xả nước, rồi thấm thấm vào chỗ dính, một lúc liền gỡ được gạc ra dễ dàng, khuôn mặt liền trở nên tươi rói, thầm tự phục bản thân.
Nghiêng trái, ngó phải nhìn thế nào cũng thấy cái đầu gối mình như miếng thịt bò khô đỏ choét, phần do bị trầy phần da lộ phần thịt non bên trong phần vì thuốc đỏ Khánh Anh bôi lúc chiều bị quá tay, Vân Khánh lắc đầu lè lưỡi.
- Làm gì trong đấy lâu vậy? – Thấy Vân Khánh mở cửa phòng vệ sinh lò dò
bước ra Lan Chi liền nghểnh đầu qua thành ghế sofa mà nói.
- Rửa vết thương, rắc thuốc. – Vân Khánh bám vào thành ghế mà ngồi xuống.
- Đã bảo để thay cho lại còn, có để bị dính nước không đấy?
Vân Khánh khẽ lắc đầu mà cũng không nói vừa bị dính gạc vào không bóc được ra cho dùng chút nước thấm vào cho dễ bóc.
Lan Chi lại suýt xoa không biết có để lại sẹo hay không.
***
Thời tiết đã lạnh dần, sáng sớm vẫn còn chút sương đêm vướng lại khiến không khí lại càng buốt giá, nếu nhà không có nước nóng chắc chẳng ai muốn tắm trong cái tiết trời này.
Thay quần áo xong xuôi, chỉ còn ngồi chờ Lan Chi chuẩn bị xong sẽ cho cô quá giang tới công ty, dù sao thì cô ấy cũng tiện đường, Vân Khánh lại thấy có chút nhói nhói khó chịu ở vết thương, sáng nay lúc băng lại cũng thấy phần da thịt xuong quanh lại có hơi tấy đỏ, cô tự an ủi bản thân chắc sẽ không bị nhiễm trùng đâu vì cô đã vệ sinh cẩn thận lắm rồi.
Tạm biệt Lan Chi ngay trước cửa công ty, Vân Khánh lặc lè, tập tễnh lê từng bước vào bên trong, thật may có vài người trong công ti cùng tới liền giúp cô xách đồ và mở cửa, lại tiện hỏi thăm thương thế như nào, sao lại bị thế. Vân Khánh cười khì nói mình không sao, chỉ không may bị ngã xe.
Nay vẫn chưa thấy cô bé thực tập xuất hiện, lại thầm nghĩ chắc không phải bị Khánh Anh dọa cho nghỉ luôn rồi chứ, ý nghĩ vừa vụt thoáng trong đầu liền tắt ngóm khi cô gái bước vào, vẫn cái phong thái phô bày hết da thịt ấy, vẫn mùi nước hoa thơm nức mũi ấy, chỉ cần đứng từ xa cũng có thể nhận biết chủ nhân của nó sắp xuất hiện rồi.
Vi đứng ngay trước mặt Vân Khánh, mông lại hơi gác lên bàn làm việc của cô, một chân để vững xuống đấy, chân còn lại theo mông vắt vẻo cách mặt mất một khoảng không xa, tay khoanh lại, mắt nhìn Vân Khánh.
Vân Khánh khẽ nhíu mày, định nói cô ta ngồi xuống, nhưng nghĩ gì lại thôi.
- Có gì không?
- Chị và anh ấy đang hẹn hò? – Không giấu nổi vẻ khẩn trương, Vi lên tiếng
hỏi mà chẳng cần vòng vo.
Vân Khánh có chút ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ lắc đầu.
- Không hẳn.
Hồ, hồ, không hẳn thì không có nghĩ là không có, câu trả lời không thể lấp lửng được hơn lại có thể gây hoang mang trong lòng kẻ trước mặt.
- Là ý gì?
- Ý gì là ý gì? Em muốn biết gì? – Vân Khánh hơi nhíu mày, cô không hiểu cô
gái này muốn gì, mà cô cũng không có ý định hiểu ý của cô ta, suy cho cùng cũng chỉ là muốn giành người với cô không phải sao?
Vân Khánh vẫn cái vẻ ngây ngô nhưng ánh mắt lại kiên định như muốn nói ngon thì cô cứ giành với tôi đi vậy mà nhìn cô gái trước mắt, mặt đang sầm sì lại.
- Sao chị phải làm cơm cho anh ấy?
- Ồ, ra là thắc mắc. Em có thể tự hỏi anh ấy sao lại muốn ăn cơm do tôi làm
mà? Không phải rõ hơn hỏi chị sao? – Vân Khánh hơi có ý cười nhìn cô gái.
Cô ta lại chau mày như muốn nổi quạu, mắt lại trợn lên nhìn cô tựa muốn nói nếu tôi dám hỏi thẳng anh ấy đã chẳng đi hỏi chị làm gì cho mất công vậy.
- Thân là trợ lý của anh ấy nấu bữa cơm cũng là bình thường mà, dù sao cũng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!