Đứng trước căn biệt thự to vật vã ngự ngay bên cạnh hồ Tây Lan Chi khẽ lắc đầu miệng lại không thô lẩm bẩm "đúng kiểu nhà giầu cũng mếu, giầu quá nên con nó phá bớt đi đây mà."
Với tay bấm chuông, một hồi sau liền có một người phụ nữ trung niên, có vẻ như giúp việc nhà đó hớt hải chạy ra mở cửa cho cô, miệng lại tươi cười đon đả, thấy thế cô cũng bớt căng thẳng hơn phần nào.
- Con đi đây, con không học, ai thuê đến thì tự đi mà học.
- Cái thằng mất dạy này, đứng lại.
Lan Chi bị tiếng cãi vã từ trong nhà vọng ra mà giật mình, dừng bước chân ngay giữa đường đi vào, phía trên đầu là dàn hoa gì đó cô không biết tên, cô vốn không giỏi nhớ tên các loại thực vật cho lắm, chỉ biết có vẻ như mới trồng nên dây leo còn chưa phủ kín hết các sợi dây thép dược chăng chằng chịt thành những ô vuông nhỏ nhắn trên đó, hai bên đường gạch là hàng hoa gì đó, lá xanh mướt, hoa màu tím nho nhỏ được cắt tỉ gọn gàng.
Từ trong nhà, một dáng người cao gầy đi thật nhanh, tựa như chạy, lại không để ý trước sau mà đi qua cô, cái tay còn đang bó bột của hắn huých vào vai cô, hắn cao hơn cô khá nhiều, đúng so với cái chiều cao một mét năm lăm của Chi thì đến đi cũng Vân Khánh cô cũng thấp bé hơn hẳn huống gì hắn lại cao hơn mét bảy lăm chứ chẳng ít, bị bất ngờ đụng phải, cô chẳng kịp nhìn xem mặt ngang mũi dọc hắn thế nào, đến khi hắn đi khỏi cũng chỉ thấy bóng lưng hắn, đã đi ra khỏi cổng.
Chi khẽ thở dài một lượt, lại khẽ đưa tay xoa xoa chỗ bị tên đó huých vào, người phụ nữ mặc bộ đồ lụa từ trong nhà bước ra, lấy lại cái vẻ mặt tươi cười mà đon đả đón cô, có vẻ như đây mới là chủ nhà, nhìn bà chẳng đến nỗi mà lại có một thằng con trai thô lỗ, bất lịch sự như vậy, quả là gia môn bất hạnh.
Nghĩ rằng cô đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của mình với thằng con trời đánh, vẻ mặt bà có chút ái ngại nhìn cô, chẳng cần hỏi cô cũng biết cái thằng vừa ra khỏi nhà ấy chính là kẻ cô phải kèm cặp, có lẽ không chỉ dạy kiến thức cho hắn, có khi cô còn phải dạy lại đạo đức và giáo dục công dân cho hắn nữa quá.
Buổi ra mắt học sinh mới coi như thất bại.
Lan Chi trở về nhà và nhanh chóng bị những món ăn ngon nghẻ trên bàn do Vân Khánh làm, làm cho quên khuấy đi cái thằng ranh thô lỗ đó.
***
- Sao thế nào? Thấy con bé thế nào? – Bà Ngoại Khánh Anh thấy anh trở
về thì liền sốt sắng hỏi.
- Bà mới tới ạ. – Khẽ mỉm cười nhìn bà một cái, bỏ cặp xuống bàn, tay lại tiện
thể mà mở hai nút cúc áo trên cùng ra, ngồi xuống chỗ mà Tâm Anh vừa xích ra.
- Con bé nào ạ?
- Con bé Vi đấy, bà nội con kêu con bé đấy qua công ty con làm việc rồi
không phải sao? – Bà lại nhìn sang bà nội anh mà nói, Tâm Anh mím môi lại, mắt lại len lén, đây không phải chuyện tốt do cô nàng giúp hay sao.
Bị cả hai dồn đến chân tường, Khánh Anh nén thở dài, hai bà cưng anh muốn chết, giờ mà nói anh chẳng để tâm đến người hai bà sắp đặt cho e là gây tổn thương đến họ mất.
- À, ừm, con cho trợ lý hướng dẫn con bé đó rồi ạ, bà yên tâm, trợ lý của con
chuyên môn rất tốt, đảm bảo thời gian thực tập của cô ấy ở đó sẽ có kết quả tốt.
Khánh Anh thản nhiên trả lời, cả hai bà đều tiu ngỉu nhìn nhau, thằng cháu này thật chẳng hiểu gì tâm ý của hai bà, Tâm Anh lại được dịp bụm miệng cười vì cái sự láu cá của ông anh này.
- Này Hải?
- […]
Khánh Anh lên tiếng gọi khi thấy Quang Hải từ trên cầu thang đi xuống, anh chàng ngước mắt nhìn anh đầy khó hiểu, lại dảo bước nhảy chân sao đi xuống, thoắt cái đã đứng trước mặt mọi người.
- Muốn lấy vợ không?
Câu hỏi của Khánh Anh khiến tất thảy mọi người bao gồm cả Hải ngạc nhiên, mặt anh chàng đơ ra, rồi lại nhanh chóng nở một nụ cười chờ đợi nghe Khánh Anh nói.
- Công ty anh mới có một em thực tập sinh, khá ngon nghẻ, nếu chú hứng thú
ai share contac nhé.
- Thôi ạ. – Hải khẽ liếc Tâm Anh một cái rồi lại nở nụ cười lắc đầu đáp lại
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!