Bệnh viện 198, phòng Vip
- Cái mặt em lúc nào nó cũng phải như cái bánh đa ngâm nước ấy mới được hả? – Anh chàng điển trai, khuôn mặt lanh lợi, tóc cắt đầu đinh đang ngồi xếp bằng trên giường bệnh trân mắt ra nhìn Tâm Anh, tay anh ta còn đang bó bột.
- Anh có muốn ăn bánh đa ngâm nước ngay bây giờ không? – Tâm Anh miệng nghiến răng, tay lại nắm lại, bẻ từng khớp ngón tay kêu răng rắc lừ lừ nhìn anh ta.
Vẫn cái vẻ mặt nhơn nhơn khiêu khích cố hữu ấy, anh chàng nhếch mép cười đểu giả:
- Ý em mời anh ăn em hả, em cũng vội quá đấy, đây là nơi công cộng mà. Khà khà.
- Nguyễn Quang Hải, thằng khốn nhà anh, muốn gẫy hết răng không hả? Cho chết này.
Tâm Anh nổi điên vì bị tên này đùa cợt liền xông lên giường của anh ta mà đánh túi bụi, với một tay lại còn đang bị thương như kia Hải chẳng thể tự chống đỡ được cô nàng này, vẫn một tay giữ chặt cánh tay cô, còn lại để cô tự dùng tay còn lại đánh không thương tiếc.
- Cái con bé này. Con gái con đứa, ra cái thể thống gì nữa.
Bố mẹ cô bước vào, ngài đại ta nhà cô liền trừng mắt nhìn cô một cái. Tâm Anh còn đang trong tư thế cưỡi trên người Hải, anh chàng lại được dịp trưng cái mặt đáng thương ra mà làm nũng với hai người. Tâm Anh nghiến răng mà chửi thề anh ta.
- Con xách cái này đi, nhìn gì nữa, xách giúp anh đi, tay thằng bé đang bị thương kìa. – Mẹ cô lên tiếng khi còn một chiếc túi du lịch có vẻ như để quần áo của Hải còn sót lại trên giường bệnh.
Tâm Anh vùng vằng mà lôi nó đi trong sự ấm ức. Cô đi phía sau Hải, anh ta cao lớn che hết cả cô, cô cứ hùng hổ đi mà chẳng buồn nhìn trước ngó sau nên chẳng hay tên đang đi phía trước hắn đã đứng lại từ lúc nào, chẳng biết là vô tình hay cố ý đứng lại chờ cô không nữa.
Tâm Anh đâm sầm vào Quang Hải, anh ta đã đứng lù lù ở đấy từ lúc nào cũng không lên tiếng nói cho cô biết. Tâm Anh nhăn mặt ngước mắt lên mà nhìn tên đàn anh cao lớn trước mặt, cái khuôn mặt lúc nào cũng tươi không cần tưới ấy lại trưng ra cho cô thấy, ở khoảng cách gần như vậy, cô lại được dịp nhìn rõ hơn, cô tự hỏi cái bản mặt lúc nào cũng nham nhở ấy của anh ta liệu có khi nào trở nên trầm tư u uất hay khó đăm đăm như anh trai cô không nữa.
Quang Hải được ra viện, trong thời gian này anh sẽ ở lại nhà Tâm Anh, cũng đang trong thời gian ôn thi nên hai người không cần phải ở trong học viện cũng được, dù sao đã có ngài đại tá là bố cô bảo lãnh có thể thoải mái nghỉ ngơi vài ngày mà không phải chịu kỷ luật nào.
Ngài đại tá nhà cô nhận làn ba đỡ đầu cho Quang Hải khi anh chàng còn chưa ra đời, bố đẻ của anh là đồng đội của ông, trong một lần làm nhiệm vụ không may mắn qua đời, lúc ấy mẹ anh mới chỉ vừa có thai anh vài tháng, mẹ góa con côi, đã nhiều lần gia đình ngỏ ý đón hai mẹ con về gần để tiện qua lại nhưng mẹ anh từ chối, rồi anh sinh ra, ông nhận đỡ đầu cho anh, một thời gian mẹ anh đi bước nữa, người đàn ông đó là một doanh nhân, ông ấy cũng yêu thương mẹ con anh, rồi họ cùng ông ta vào thành phố Hồ Chí Minh quê nhà ông ấy sinh sống, sau này họ có sinh thêm một đứa con gái nữa nhỏ hơn anh năm tuổi.
Nhận được tin nhắn trong nhóm "tam đại nương" Tâm Anh liền xách áo ra ngoài mà không thèm đoái hoài đến vị khách vừa mới tới nhà kia.
Mới đấy mà cô đã bắt bạn được với bọn Vân Khánh, Lan Chi.
Nhóm ấy giờ có khi phải đổi tên vì mới có thêm người mới rồi.
- Nên đổi thành giặc bên ngô. – Lan Chi gật gù.
- Tao không có anh trai, San San cũng là con một. Giặc bên ngô cái gì chứ? – Vân Khánh bĩu môi.
- Bà tám, gọi là bà tám đi, hợp lắm. – Tâm Anh lên tiếng.
Cả đám gật gù làm ra vẻ tán thành lắm.
Để kỷ niệm cái ngày "Bà tám" ra đời, bốn bà liền mỗi đứa một ly nước dơ lên mà dô một cái khiến mấy vị khách hiếu kì ngồi kế bên cũng phải nghía qua mà nhìn.
- Nghe nói cậu ta cũng đẹp giai lắm hả? – Tường San hớn hớ cắt ngang lời Tâm Anh khi cô kể về chuyện ở viện sáng nay.
- Đẹp trai? Ừm, cũng được. – Tâm Anh gật gù, mặc dù ghét nhưng việc anh ta đẹp trai thì cô không hề có ý phủ nhận.
- Đẹp trai? Trai đẹp? Chi thích trai đẹp. – Lan Chi nghe thấy trai đẹp thì mắt liền sáng lấp lánh hết cả lên.
- Cho luôn thằng trai đẹp ấy. – Miệng nói, tay đẩy điện thoại sang kế bên cho Lan Chi, cả mấy cái đầu túm tụm lại sáu con mắt dán vào màn hình mà chằm chằm nhìn vào anh chàng ngầu lòi trong ấy.
Cái bọn hám trai này chắc chắn cất hết liêm sỉ ở nhà rồi.
Tâm Anh khẽ lắc đầu. Cô biết sẽ như thế này mà.
Nếu lúc đầu không phải vì cái vẻ mặt lúc nào cũng nhơn nhơn như muốn cà khịa với cô của anh ta thì cô cũng đã vì cái vẻ ngoài ấy hớp hồn rồi, còn nhớ lần đầu chạm mặt nhau trong ngày nhập học cô đã đứng chết trân đến cả phút vì khuôn mặt ấy chứ chẳng đùa.
Hồi đó bố cô nói anh ta để ý cô, hai anh em chăm sóc lẫn nhau, nhưng không hiểu anh ta hiểu cái nghĩa để ý chăm sóc lẫn nhau mà ngài đại tá nói là gì mà suốt ngày kè kè trêu chọc, còn thách thức, cà khịa với cô, và cũng chẳng để thằng nào le ve lại gần cô. Nói trắng ra thì đáng lý ra trong cái môi trường con gái thuộc loại hiếm có khó tìm như vậy cô lại không phải loại sứt môi lồi rốn, xấu xí gì cho cam mà đến một thằng crush cũng chẳng có, nói gì đến một mảnh tình vắt vai, tất cả đều bị tên đó không biết bằng cách nào dọa cho chẳng dám lại gần cô. Trong khi tên đó thì gái đu bám chẳng hết, không những gái trong trường mà các trường kết nghĩa hoặc từng có hoạt động chung cũng phải lòng mà gửi thư từ, rồi quà đến cho, đã vậy hắn còn ôm cả đống đến nhờ cô đọc hộ, dùng hộ luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!