Quán caffee Heaven.
– Chào Vân Khánh, nay lại đến giao bánh hả? – Cậu nhân viên phục vụ bốn mắt đang lau bàn tươi cười ngước mắt lên nhìn cô gái đang dùng mông đẩy cửa bước vào, chẳng còn cách nào khác vì tay cô đang cầm cả hai túi bánh to bự rồi.
– Không dám, chào anh, thấy em xách cả đống đồ mà cũng chả nỡ mở hộ cái cửa. – Cô bĩu môi trêu cậu ta. – Nay em có bánh mới, em để đây nhé, chị Lam đâu rồi anh? Vào nhận cho em cái em còn đi phỏng vấn nào. – Đặt hai túi bánh to đùng lên mặt quầy Vân Khánh ngó nghiêng, thường ngày cô hay thấy chị chủ quán đứng đây nhưng nay lại không thấy nữa nên lấy làm lạ.
Nhận tiền bánh xong, cô nàng liền nhanh chóng rời đi, Lan Chi đang đứng đợi cô sẵn ngoài cửa.
– Á… Có sao không bé? – Vân Khánh bị thằng bé con đang nô đùa đâm phải, nó ngã lăn xuống đất, khóc toáng lên như kiểu cô chính là người đẩy nó ngã vậy.
– Ngoan nào, con đau ở đâu? Đứng lên cô xem nào? – Đỡ nó lên, Vân Khánh phủi quần áo dính bẩn cho nó, nó vẫn thôi không chịu dừng khóc.
– Này nhóc, con xin lỗi cô ấy đi chứ? – Tiếng nói từ phía sau vang lên, một cô gái trong bộ vest trắng, tóc xoăn sóng nhẹ ngang vai, dáng người dong dỏng đang sải bước tiến lại gần.
– Được rồi, được rồi mà, nó sẽ sợ đó. – Vân Khánh mỉm cười đầy ái ngại, thằng bé thì lại càng mếu máo hơn.
– Qua đây, xin lỗi cô ấy đi. Mình lớn rồi, sai phải biết xin lỗi chứ. Cô không cần nói đỡ cho nó, nên để nó tự biết cách chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra. – Cô gái kia một mực quả quyết.
– Nó mới có ba, bốn tuổi chứ mấy? Làm ngang như nói với người ba bốn mươi tuổi vậy? – Vân Khánh liền lẩm bẩm ánh mắt kinh ngạc nhìn sang cô gái kia.
– Xin… Xin lỗi cô. Con xin lỗi cô. Hức… – Thằng bé vừa nấc vừa nói câu xin lỗi, nhìn đến tội. Vân Khánh khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu thằng bé rồi ngước mắt nhìn cô gái tỏ ý khâm phục cô ta, cô gái đó khẽ nhếch mép cười lạnh lùng một cái rồi nhanh chóng mở cửa quán Heaven và đi vào đó. Vân Khánh bị choáng ngợp bởi thần thái của cô gái ấy, thì ra cô ấy không phải mẹ của thằng bé, phải một phút sau mẹ của thằng bé mới ở đâu hớt hải chạy tới đón nó.
Vân Khánh rời đi, mà vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn vào tiệm cà phê nhìn cô gái đó.
– Quen cô ta hả? – Lan Chi liền hỏi khi thấy Vân Khánh quay trở lại.
– Không, đi đi. – Đội mũ bảo hiểm lên, rồi nói Lan Chi cho xe rời đi.
***
Phòng giám đốc kinh doanh.
– Ăn trưa đi anh. – Cô gái gõ gõ tay xuống bàn nói với người đàn ông đang cắm cúi vào máy tính.
– Ờ, mười hai giờ rồi? Ăn gì? – Chàng trai bỏ kính xuống đưa tay day day hai mống mắt, chắc do làm việc trên máy tính khá lâu nên mắt có đôi phần bị mỏi.
– Hỏi cái gì hay hơn được không? Lần nào cũng hỏi một câu anh không chán à? – Cô gái nhíu mày nhìn vị hôn phu của mình.
– Nếu em không chán việc đi ăn cùng anh, thì chẳng việc gì anh phải chán khi hỏi câu đó. Ăn gì nói nhanh, anh còn cả đống công việc phải giải quyết. Không là tự đi ăn một mình đấy.
Anh ta vẫn bình thản mà nói.
Tường San lừ lừ nhìn anh ta, cô ghét mỗi lần phải đi ăn cùng Khánh Anh, lần nào cũng là cô phải chọn xem ăn gì, lần nào anh ta cũng chỉ có mỗi câu "hôm nay ăn gì?", chẳng lẽ cô lại phải làm nguyên cái thực đơn cả tuần cho anh ta? Cái hôn ước chết tiệt bó buộc cô với con người khó ưa, bá đạo này.
Cái ngày tên thanh mai trúc mã này đồng ý với hôn ước mà hai gia đình đã ước hẹn từ lâu khiến cho cô muốn nổi điên lên, chỉ vì chút sĩ diện hão lúc đó mà cô lại đi đồng thuận, và rồi khổ sở nhận ra mình bị biến thành tấm bình phong, đúng hơn là chả khác cái máy xông tinh dầu được sử dụng để xua đuổi bọn ruồi muỗi vây quanh anh ta.
Phạm Hoàng Khánh Anh đó, chỉ vì bị một cô gái phụ tình mà đánh đồng tất cả đàn bà trên thế giới đều sống vì tiền sẵn sàng đánh đổi cả linh hồn lẫn tình yêu, anh ta đồng ý hôn ước này với mưu đồ biến con em thanh mai trúc mã trở thành bình phong ngăn cản đám hám của tiếp cận mình. Ác, thật ác quá.
– Này, làm gì mà mặt cứ hằm hằm như thịt bằm nấu cháo vậy? Ăn đi. – Khánh Anh nheo mắt nhìn Tường San đang cắt đi cắt lại miếng bít tết trước mặt.
– Này. Khánh Anh, em hỏi anh. – Cô buông dao dĩa xuống, trừng trừng mắt nhìn anh chàng đối diện đang hất hàm ý bảo cứ hỏi tự nhiên.
– Sau này liệu em có phải kết hôn với anh thật không? – Tường San nhăn nhó nhìn người đàn ông đối diện
– Sau này còn dài mà, lo gì? – Khánh Anh thản nhiên nói.
– Em không đùa đâu đấy, anh là đàn ông bảy mươi tuổi mới kết hôn cũng chả sao, nhưng em sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi đấy. – Tường San cau mày, cô ghét cái thái độ cợt nhả không nghiên túc của tên hôn phu này.
– Thật biết nói đùa, bảy mươi tuổi làm ăn được gì nữa mà lúc ấy mới kết hôn. Lúc nào em tìm được người xứng đáng, anh sẽ tự nhả em ra, nếu em ế anh đây có thể miễn cưỡng…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!