Hủy hôn? – Người phụ nữ đang tươi cười bỗng trợn mắt há miệng nhìn đứa con gái đang
ngồi trước mặt mình tay còn đang nắm lấy tay mình, trưng ra cái vẻ mặt không thể bình thản hơn mà nói ra cái chuyện hệ trọng ấy.
– Vầng, hủy hôn, anh Khánh hủy hôn với con rồi.
– Bao giờ? Lúc nào? Lý do là gì? – Mẹ cô hỏi liền một mạch.
– Ờ thì đâu đó vào tuần trước hay đước nữa gì đó đó mà, con cũng chả nhớ, mà chuyện hủy hôn cũng thường thôi mà mẹ, cưới rồi người ta còn bỏ nhau được nữa là. – Tường San mặt hớn hở mà nói.
Bố cô liền lắc đầu cười cười mà dơ ngón tay cái lên tỏ ý ủng hộ cô.
– Anh lại còn ở đấy mà về hùa với nó. Chắc chắn do con dở trò đúng không? – Bà quoắc mắt nhìn con gái.
Tường San chột dạ nhưng vẫn làm ra vẻ mình vô tội rồi nhanh chóng lẩn mất hút.
– Anh nói xem con bé này sao nó lại vậy? Chuyện cả đời mà làm như chuyện của ai vậy kìa?
– Con nó lớn rồi, tự quyết định được tương lại của mình mà, trước em chẳng bảo nó phải làm điều mình thích, lấy người mình yêu sao? Con nó không ủ rũ mà đòi tự tự vì bị từ hôn như con nhà khác đã là may phúc lắm rồi. – Chồng bà lên tiếng trấn an.
– Anh lại còn tốt mà bênh vực nó, đấy cầu được ước thấy rồi nhé. Con gái anh mạnh mẽ như bố nó rồi. – Bà làm ra vẻ giận dỗi mà bỏ vào phòng, để mặc kệ chồng ngồi cười một mình.
Đứa con gái này của ông ông lại chẳng hiểu cô quá rõ, thật ra là trước khi trở về con gái đã nói chuyện trước với ông về chuyện từ hôn này rồi, ông biết cô và Khánh Anh cũng chẳng phải yêu đương gì, ông cũng hiểu người con gái ông yêu là ai, nhưng chuyện của họ ông lại chẳng tiện xen vào, ông luôn tôn trọng quyết định của cô.
***
– Thế nào, đi được hết các nước chưa? – Mẹ Khánh Anh đặt ấm trà xuống bàn tươi cười nói với mẹ Tường San.
– Đi sạch bách luôn, chị không đi quả là phí cả đời người.
– Ôi trời, cô xem tôi lu bu hết chuyện này chuyện kia, anh ấy cũng mới nghỉ hưu thôi, đi đến đâu được nữa.
– Chuyện hai đứa… – Mẹ Khánh Anh ngập ngừng.
– Thôi thì con dại cái mang, em cũng tiếc lắm, coi như hai đứa nó không có duyên nợ với
nhau chị ạ.
– Cái thằng ranh ấy, to đầu như vậy rồi mà suy nghĩ nông cạn, làm gì mà tìm được đứa cháu dâu nào tốt như San San nữa chứ? – Bà nội Khánh Anh nghe thấy nhắc đến hôn ước mà lên tiếng.
Hai người phụ nữ e dè nhìn nhau lại chẳng dám lên tiếng bênh vực.
Thời buổi này ai còn đi khắt khe mấy cái chuyện hôn ước ấy nữa đâu, chỉ là lớp các cụ ngày xưa cứ hay dấm dúi cháu này cháu kia để làm dâu mà có để ý xem bọn trẻ có thật sự yêu thương nhau hay không đâu, lại thấy cháu trai cũng lớn tuổi, mình lại càng ngày càng già đi nên cũng vội vàng chỉ sợ không được bế đứa chắt nội trước lúc nhắm mắt xuôi tay, mà có phải bà có mỗi mình Khánh Anh là cháu trai đâu, Khánh Lâm cũng là cháu trai, lại cũng có Rio rồi mà cứ sồn sồn lên như vậy.
– Này nhóc, con nói thử xem xem đến bao giờ mới chịu lấy vợ đây?
– Bố mẹ cứ vội lên vậy? – Khánh Anh rời mắt khỏi tờ báo nhíu mày nhìn bố mình.
– Không vội thì sao? San nó tốt thế anh còn từ hôn con nhà người ta, bà anh đàng giận anh lắm kia kìa.
– Nhìn có đến nỗi nào đâu mà ế sung ế sỉa lên lại còn làm ra vẻ. – Ông tiếp tục lên tiếng khích tướng.
Mẹ anh ngồi kế bên không nhịn được cũng phải phì cười.
– Không phải có mẹ con yêu bố từ hồi còn thò lò mũi xanh thì con sợ rằng bố cũng ế sưng ế sỉa như con bây giờ thôi.
Khánh Anh không vừa mà đáp trả lại bố mình. Lần này mẹ anh thật sự không nhịn được nữa mà phá lên cười sặc sụa, bố anh bị một bàn thua trông thấy liền á khẩu không thốt được nên lời nào nữa đành chịu thua thằng con này.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!