Chương 14: Báng Kem Siêu To Khủng Lồ

Trong quán café hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau, nhìn họ sàn sàn tuổi nhau, một người ôn nhu dịu dàng, người còn lại sang trọng quyền quý, hai đẳng cấp khác nhau một trời một vực, nhưng không vì thế mà lấn át nhau.

Vân Linh khuôn mặt có chút không được bình thản nhìn người phụ nữ đối diện, cô ấy cũng như vậy nhìn cô, nhưng là khuôn mặt có chút đáng sợ nhưng đầy sự bất an, đàn bà mà, có kẻ nào đứng trước tình địch mà bình thản cho được, nếu không phải đang ủ mưu tính kế thì cũng là lo lắng sợ hãi.

– Nói đi, cô muốn gì? – Thiên Vân lên tiếng.

– Những ngày qua những người cô cử đến làm phiền chúng tôi tôi đều biết. – Vân Linh khẽ nhìn cô ấy nói.

– Người nào? – Thiên Vân khuôn mặt chuyển sắc, khẽ nhíu mày hỏi lại, làm như mình không hiểu điều Vân Linh vừa nói.

– Bỏ đi, tôi không đến đây để truy cứu chuyện đó.

– Muốn gì, vào đề nhanh gọn, tôi không rảnh để ở đây nghe cô xàm xí. – Thiên Vân mất bình tĩnh, khoanh tay trước ngực thúc giục.

– Giữa tôi và Khánh Lâm không phải như cô nghĩ. – Vân Linh mím môi đưa đôi mắt cương nghị nhìn nét mặt Thiên Vân.

– Hứ, ha, ha… cô nghĩ mình đang nói chuyện với đứa trẻ lên ba? Con cô cũng mang tới rồi, còn nói không có gì? Có ma mới tin. – Thiên Vân nghe Vân Linh nói điều đó liền bật cười đầy mỉa mai.

– Milo mắc bệnh hiểm nghèo, nếu không phải không còn cách nào khác tôi sẽ không tìm anh ta.

– Nực cười, là mẹ thì đừng mang con mình ra làm bình phong che đậy cho những toán tính của bản thân, cô nghĩ cô nói con cô mắc bệnh thì cả thiên hạ phải mang chồng dâng cho cô hả? Mơ đi. Lê Vân Linh, nói để cô biết, Nguyễn Thiên Vân này không để cô bịp đâu. – Thiên Vân nhếch mép cười đầy sự mỉa mai.

Cô chợt sững người nhìn tờ giấy xét nghiệm Vân Linh đẩy ra trước mặt, khuôn mặt đáng sợ dần trùng xuống, khẽ đưa tay cầm tờ giấy đó lên, tay cô run run, khuôn mặt u ám.

Vân Linh im lặng quan sát.

Giấy tờ có thể làm giả. Thiên Vân cho là như vậy, nhưng trên cương vị một người làm mẹ cô không khỏi xót xa cho đứa trẻ đó, nếu họ thật sự vì lợi ích, vì thứ tình yêu dơ bẩn đó mà làm giả thì đứa bé quả thật đáng thương.

Ôm đứa con của mình trong lòng, cô xót xa nhận ra thì ra thứ cô từng cố gắng cướp được trong quá khứ vốn chẳng thuộc về mình, ba năm nay cô cố gắng vì cái gia đình này, cố gắng vì Song Yến, nhưng thứ cô nhận lại ngoài đứa con trai này và sự phản bội của người đàn ông cô yêu bất chấp dùng thủ đoạn để có được ra thì cô chẳng có gì, tình yêu không, hạnh phúc không. Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống má thằng bé, khiến nó cựa mình.

Thiên Vân liền ôm chặt con vào lòng, tự hứa với bản thân sẽ không để họ toại nguyện.

***

– Là ai cho người đến quấy nhiễu mẹ con cô ta? – Thiên Vân gắt lên trong điện thoại.

– Em à anh chỉ là muốn giúp em một tay cho cô ta một bài học thôi mà, mới đó đã đến tai thằng chồng em rồi sao? – đầu dây bên kia một giọng đàn ông khàn đặc lên tiếng.

– Tôi nhờ anh theo dõi không có nghĩa là bảo anh quấy nhiễu họ. Anh lại sợ chồng tôi không thể căm ghét tôi hơn hay sao? – Không giữ được bình tĩnh cô liền nói như quát lên trong điện thoại. Khiến kẻ ở đầu dây bên kia cũng phải mặt mày nhăn nhó bĩu môi bỏ điện thoại ra xa tai một khoảng.

Bỏ điện thoại xuống bàn, tên đàn ông khẽ nhếch mép cười, là hắn muốn chồng cô biết cô xấu xa đến mức nào, là hắn muốn cô ghen tuông đến cực hạn, như vậy rồi cô sẽ căm hận, sẽ rời bỏ anh ta, 30 % cổ phần của Song Yến sẽ dần thuộc về hắn, có được 30 % ấy rồi hắn lại sợ không thâu tóm được số cổ phần còn lại hay sao? Nhấp một ngụm rượu từ chiếc ly thủy tinh hình vuông hắn khẽ nhếch mép cười gian trá.

***

– Anh đừng tới đây nữa. – Vân Linh một vẻ u sầu nói với Khánh Lâm

– Tại sao?

– Tại sao anh không nói với Thiên Vân chuyện Milo? Anh còn không sợ cô ấy hiểu lầm càng thêm hiểu lầm nữa hay sao?

– Cô ấy biết hay không có thể thay đổi được gì? Anh vẫn sẽ chịu trách nhiệm với mẹ con

– Khánh Lâm bình thản nói.

– Trách nhiệm? anh không cần chịu trách nhiệm với tôi, nếu không phải vì con tôi sẽ không bao giờ đến gặp anh, anh nên quên cái tình yêu đã chết ấy đi. – Vân Linh bật cười chua chát.

Khánh Lâm sững người nhìn cô không nói được thêm lời nào nữa, chính sự ngu ngốc, nhu nhược của anh ta ba năm trước đã dẫn đến kết quả ngày hôm nay, nghiệp do anh ta gây ra nhưng người gánh lại là những người anh ta từng yêu thương nhất.

Cái hình ảnh anh Khánh Lâm lưu luyến rời khỏi nhà Vân Linh đã ngay lập tức được gửi tới điện thoại của Thiên Vân. Nhìn hình ảnh chồng mình bên người đàn bà khác cô không khỏi nghẹn lòng, nhưng rồi ghen tuông để được gì? Mới đó cô ta nói giữa hai người họ không như cô nghĩ giờ lại dẫn dụ lôi kéo chồng cô, thứ đàn bà như cô ta cô cảm thấy khinh bỉ, ghê tởm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!