Chương 13: Nhân Tình

– Từ khi nào anh ta lại tốt bụng với mày như vậy? – Lan Chi tay cầm lái, đầu hơi ngoảnh về sau một chút thắc mắc.

– Thì tiện đường thôi mà. – Vân Khánh ngồi sau thản nhiên đáp.

– Tiện đường, cho hỏi đầu thành phố và cuối thành phố tiện ở chỗ nào? – Lan Chi dài giọng nói.

– Thì… – Vân Khánh cứng họng, chẳng biết phải nói gì cho hợp lẽ.

Lúc Anh ta nói sẽ đưa cô về nhà lúc đó cô còn chưa kịp nẩy số, nhưng khi ngồi trên xe rồi mới chợt định thần mà suy nghĩ, tự nhiên nay anh ta lại tốt bụng đến vậy, lại còn đưa cô về nhà. Lý do Khánh Anh đưa ra cũng hợp lý mà, cô còn nhớ anh nhìn cô khinh bỉ mà nói: "mưa gió này để cô tự về lỡ may có sấm sét cô lại làm náo loạn gây mất trật tự ngoài đường làm ảnh hưởng đến người đi đường" vậy nên anh đưa cô về.

Vân Khánh bước đến trươc cửa công ty đã thấy có tiếng ồn ào từ bên trong.

– Giám đốc còn chưa tới ạ, chị cứ ở dưới chờ anh ấy ạ.

– Tôi lên trên này chờ. – Người phụ nữ tỏ vẻ bất hợp tác hất mặt lên trên, tay khoanh trước ngực.

Cô ta không phải quá đẹp nhưng ưa nhìn, có vẻ quý phái của kẻ lắm tiền, trang điểm khá đậm khiến khuôn mặt trở nên đáng sợ, nét đẹp của sự chết chóc. Vân Khánh nghĩ vậy.

– Vân Khánh, đưa cô ấy lên phòng anh Khánh giúp chị. – Chị lễ tân bị lép vế liền quay lại nói với cô.

Vân Khánh khẽ gật đầu, quay sang nói với cô gái kia đi theo mình. Trong lòng có chút suy nghĩ rằng cô ta chẳng phải dạng vừa mới khiến chị lễ tân lép vế như vậy. Mà suy cho cũng thì phàm là người đến tìm tên đó làm gì có ai bình thường đâu.

– Cô là ai vậy? – cô ta hất hàm cao giọng hỏi Vân Khánh.

– À, em là trợ lý của trưởng phòng thiết kế. – Vân Khánh đặt ly nước xuống trước mặt cô ta tươi cười nói.

– Tường San? ừm cô đi đi, tôi đợi ở đây được rồi. – Vẫn cái thái độ cành cao ấy mà nói với Vân Khánh.

Vân Khánh khẽ gật đầu, mỉm cười, nự cười xã giao chứ cũng chẳng vui vẻ gì rời đi.

– Ối… làm gì lôi em vậy? – Vừa bước chân vào phòng liền bị Tường San cầm cổ áo lôi hẳn vào trong.

– Cô ta đến đây làm gì vậy? – Tường San chỉnh lại áo cho Vân Khánh, miệng lẩm bẩm.

Vân Khánh nhíu mày chưa hiểu là cô muốn nhắc đến ai. Nhưng rồi đầu chợt nảy số, chính là cái cô mặt ác kia, Vân Khánh liền nhăn mặt, lắc đầu tỏ vẻ không biết.

– Nhưng đó là ai ạ?

– Nữ chủ nhân của Song Yến.

– Song Yến? – Cái tên này có vẻ quen quen, chẳng phải là tập đoàn vàng bạc đá quý nổi tiếng hiện nay sao. Vân Khánh gật gù. – Bảo sao cô ta lại hung hăng đến vậy.

– Rất hung hăng, nhưng cô ta sao lại tới tìm tên đó?

– Cô ta là chị dâu anh ấy mà, còn vì sao tự nhiên nay lại đến đây thì kể cũng lạ. – Tường San lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

***

– Thiên Vân tìm anh có chuyện gì vậy? – Tường San buông dao dĩa nhìn Khánh Anh.

– Thằng ranh Kháng Lâm đó lại gây chuyện, em xem đi. – Nói đoạn, Khánh Anh với tay đưa bức ảnh cho Tường San.

– Tuổi trẻ tài cao, lợi hại hơn hẳn thằng em họ còn gì. – Tường San bật cười đầy mỉa mai. – chuyện vợ chồng họ liên quan gì đến anh?

– Thiên Vân đang nắm giữ 30 % cổ phần Song Yến, nếu li hôn cô ta sẽ bán cổ phần cho các cổ đông khác hoặc mua lại cổ phần, chỉ cần trên 50 % Song Yến sẽ không còn là của nhà họ Trần, thử nghĩ xem, bác anh mà biết chuyện này thì… – Khánh Anh bỏ ngỏ không nói tiếp.

Tường San gật gù, mặc dù cô cũng chẳng quan tâm đến cái tập đoàn Song Yến đó cho lắm, nó vốn chẳng liên quan đến cô, suy cho cùng cũng vì cái hôn ước nên buộc lòng để tâm chút chút.

Song Yến vốn là của họ Trần, cũng chẳng phải của họ Phạm, nên mặc nhiên nó có do ai nắm giữ cũng chẳng tổn hại đến Khánh Anh, nhưng ngặt một nỗi, Phạm Khánh Lâm đó là anh họ của anh, bố anh ta cũng là bác ruột của anh, là anh trai ruột của bố anh, Song Yến vốn là của nhà họ Trần, Trần Lệ Yến là bác dâu Khánh Anh. Bác trai và bác dâu của anh đã ra nước ngoài định cư, để Khánh Lâm tiếp quản việc làm ăn của tập đoàn mấy năm nay, thật ra bác trai anh đã từng đề nghị anh qua Song Yến hỗ trợ Khánh Lâm nhưng Khánh Anh đã từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!