Chương 12: Sấm Sét, Chó Và Anh

Hà Nội – Việt Nam!

Mới đấy mà đã sắp sang thu, tiết trời mát mẻ hơn hẳn, ánh nắng nhẹ nhàng, những cơn gió lành lạnh của buổi sáng tinh mơ khiến người ta có chút khoan khoái, nhìn vào màn hình điện thoại, như thường ngày bản tin thời tiết đều gửi một tin nhắn nhắc nhở: "Hà Nội, trời nắng nhiều mây, có thể rải rác phút giây mưa rào bất chợt. Cẩn thận để không bị ướt bất chợt bạn nhé!"

– Cứ hàng ngày có người auto nhắc nhở thế này thì cần gì người yêu nhỉ. – Vân Khánh miệng lẩm bẩm, mắt đã hí lại vì cười.

Sau mấy ngày đi công tác cô mới lại được vào bếp, hàng ngày vẫn thức dậy từ sớm làm bánh giao cho caffe Heaven rồi túc tắc tới công ty.

Phòng họp.

– Cảm ơn Vân Khánh. – Đức Huy tươi cười nhận chiếc bánh từ tay Vân Khánh. Cô lại chuẩn bị bánh cho họ.

Vân Khánh mỉm cười, đẩy một chiếc khác về phía Khánh Anh, anh không ngẩng đầu lên mà chỉ hơi nhích mí mắt một chút, đủ để liếc thấy.

Tường San liếc nhìn chiếc bánh, rồi lại nhìn lên chiếc bánh của mình và Đức Huy, có chút thắc mắc liền hỏi:

– Sao bánh của anh ấy khác?

– Ộ, thì bánh của anh ấy ít đường hơn hai người chút chút. – Vân Khánh cười gượng gạo, mắt hơi liếc nhìn chiếc bánh của hai người.

Tường San gật gù có vẻ như đã hiểu, cô cũng biết Khánh Anh không thích đồ quá ngọt, nhưng lại nhíu mày, lại thấy có cái gì đó sai sai ở đây? Từ khi nào mà Vân Khánh lại để tâm đến khẩu vị của anh ấy? Có khi nào… nghĩ gì đó có vẻ ám muội, mắt lại len lén nhìn hai người đó rồi tỉm tỉm cười đầy ẩn ý.

– Nghe nói đợt đàm phán lần này em thể hiện rất tốt. – Đức Huy dơ ngón cái lên đầu gật gù tỏ ý khen ngợi Vân Khánh.

– Nhờ anh Huy cả, đã đưa em xem trước thôn tin của Mạc lão gia, nhưng em thấy ông ấy dễ gần lắm mà. Không có cáo già như anh ghi trong tài liệu. – Vân Khánh ngây ngô đáp.

– Suỵt. Đấy là trên thương trường người ta nói ông ấy thế. Còn ngoài đời ông ấy như nào làm sao anh biết được. – Đức Huy nhanh chóng sửa lời, thật may mà cô gái ngây thơ này không nói thế với Mạc lão gia, không thì tên mặt lạnh kia sẽ không để anh toàn thây sống sót mất. Đức Huy lạnh sống lưng liếc nhìn Khánh Anh mà khẽ thở phào.

– Lát nữa dịch tài liệu này rồi chuyển cho bộ phận sản xuất, cả đào tạo nữa. – Khánh Anh lạnh lùng buông tập tài liệu trên tay xuống mặt bàn kêu "xạch" một cái rồi dùng hai ngón tay đẩy nó về phía Vân Khánh.

– À, vâng.

– Này, em ấy là trợ lý của em. – Tường San nhấn mạnh. Cả Đức Huy và Vân Khánh đều á khẩu nhìn Tường San không hẹn mà trong lòng cùng thầm nghĩ "San San thật mạnh mẽ". Khánh Anh có chút đứng hình. Từ khi nào anh bị quên mất điều đó nhỉ? Hẳn là mấy ngày qua đã hình thánh thói quen sai việc cô ấy nên nay rất tự nhiên mà giao tiếp.

– Đức Huy.

– Biết mà. – Đức Huy nghiến răng lẩm bẩm. – Tôi không biết tiếng Trung. – San San, phiền trợ lý của em vậy. – Miệng nói mắt nhìn Tường San như muốn nói "San San cứu anh" vậy.

– Trong ngày hôm nay tôi cần, mang đến cho tôi xem lại trước giờ tan ca. Họp kết thúc. – Miệng nói, tay một tay cho vào túi quần, một tay đẩy ghế đứng dậy lãnh đạm rời khỏi phòng họp.

Vân Khánh nhăn mặt, nhìn quyển tài liệu trên tay, khẽ lắc đầu. Hai người kia nhìn cô an ủi bằng ánh mắt đầy cảm thông như muốn nói, vẫn câu cũ "tính nó thế rồi, kệ nó đi".

Năm giờ chiều.

"Cốc! cốc!". Tiếng gõ cửa vang lên, Vân Khánh đứng bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.

Khánh Anh ngước mắt nhìn lên thấy cô, tay nhấn nút điều khiển từ xa, cứ tự động mở, nghe tiếng "tạch" một cái, Vân Khánh liền đẩy cửa đi vào. Phòng của Khánh Anh là cử từ sử dụng vân tay để mở hoặc phải có khóa điều khiển Khánh Anh đang cầm ở bên trong mới mở được.

– Xong rồi? – Mắt vẫn nhìn màn hình vi tính, miệng nói.

– Vâng. – Đặt tập tài liệu xuống bàn, Vân Khánh khẽ gật đầu.

Khánh Anh với tay lấy tập tài liệu.

Gió lớn thổi từ ngoài cửa sổ lùa vào khiến chiếc rèm cửa động đậy, tóc Vân Khánh cũng thế và bị thổi từ phía sau hất về trước, khẽ "á!" lên một tiếng rồi liền đưa tay vuốt tóc qua mang tai.

Bên ngoài trời đã tối sầm lại, dự là một cơn mưa lớn, bầu trời đen kịt, đám mây xám xịt tụ lại thành một đám, nằng nề như ai mang nước của toàn bộ bầu trời tụ lại một chỗ vậy, gió lớn hơn, mưa bắt đầu rơi lộp độp, lộp độp! tựa hồ như hạt mưa rất to, Vân Khánh vội chạy lại bên cửa sổ, đưa tay toan kéo nó đóng vào, nhưng cánh cửa kín đã bị gió thổi đẩy ra giữa không trung, tay cô có vẻ như không với tới, những lúc như vậy chỉ ước giá như tay mình dài thêm chút, bất chợt một tiếng gầm nhè nhẹ từ bầu trời đã khiến cô hơi co người lại, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống mau hơn, làm ướt một nửa cánh tay cô.

– Hơ… Anh! – Vân Khánh khẽ giật mình khi một bàn tay lớn hơn, dài hơn nhanh chóng với cánh cửa kéo vào, là Khánh Anh đang đứng ngay phía sau cô, để với tới cánh cửa người anh mặc nhiên đổ về phía đó, rất tự nhiên mà áp sát vào người cô, khiến Vân Khánh có chút không tự nhiên, chỉ là không tự nhiên chứ tuyệt nhiên không phải là cô khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!