– Ôi, mai là Noel đó, sinh nhật cậu nè.
- Natalia reo lên khi nhìn thấy thông báo trên điện thoại.
– Vậy ư? Lu bu quá cũng quên péng đi mất, mai mình sẽ đưa cậu đi nhà thờ, hưm, lại già đi một tuổi rồi.
- Hải Băng áp tay lên má nhìn vào gương mà chu môi lên.
Đối với Hải Băng thì Noel cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác, mặc dù cũng là sinh nhật cô, nhưng với Natalia thì khác, Noel năm nay cô không ở cùng gia đình, cũng có chút nhớ nhung, mọi năm vào ngày này dù có bận đến mấy thì bố mẹ cô vẫn cố gắng dành thời gian ăn tối cùng cả gia đình, nhưng năm nay thì khác, cô đấu tranh mãi bố mẹ cô mới đồng ý cho cô đi lần này, biết là họ rất lo lắng nhưng vì trách nhiệm vì lòng yêu nghề, và cô đã theo vụ này gần hai năm nay nên cô không thể bỏ qua mà giao cho người khác được, vì vậy khi nhận được thông tin manh mối vế bọn buôn người xuất hiện ở Việt Nam cô ngay lập tức xin được tiếp tục theo vụ này mặc dù họ cũng đã sắp xếp cho người khác đi thay cô.
– Này, liệu năm nay có nhận được quà nữa không?
- Natalia vỗ vai Hải Băng.
– Chưa thấy, có lẽ người đó không biết mình đã về nước, có khi nào vẫn chuyển về địa chỉ ở Pháp không nhỉ?
- Cô nhún vai cười.
– Vẫn chưa biết người đó là ai sao?
- Natalia ngồi xuống đối diện với Hải Băng, cô khẽ lắc đầu.
– Có lẽ người đó không có ý định xuất hiện, trên bưu phẩm cũng không có thông tin của người gửi nữa, số điện thoại cũng toàn ngoài vùng phủ sóng, người ta đã không muốn ra mặt thì biết phải làm sao?
Bắt đầu từ năm đầu tiên khi cô sang Pháp, vào dịp Noel cũng là sinh nhật Hải Băng cô đều nhận được quà tặng từ một người lạ mặt, cô cũng không rõ người đó là nam hay nữ, già hay trẻ nữa, chỉ biết là hàng năm vào đúng ngày này cô sẽ nhận được một con búp bê Xynzi xinh đẹp, vì vậy trong tủ của cô đã có gần mười em búp bê. Đó cũng là thứ cô rất quý trọng và không quên mang theo về Việt Nam.
Những cô búp bê xinh đẹp được mặc những bộ váy cưới mini lộng lẫy thịnh hành nhất của WPD trong tủ kính, Hải Băng trầm ngâm ngắm nhìn chúng, cô vẫn luôn thắc mắc ai là gửi chúng đến cho cô, và vì sao người đó phải giấu đi thân phận của mình, thật ra ý đồ của họ là gì? Nhưng dù sao thì cô cũng vẫn thầm cảm ơn người đó, vì nhờ những con búp bê này mà cô không cả thấy bị tủi thân ngần ấy năm phải đón sinh nhật xa nhà.
DJ Bar Club.
– Ồ, anh lại chưa bỏ được thú vui siêu tầm mấy em chân dài vô tri vô thức này nữa à?
Chàng trai cao trên mét tám với khuôn mặt cực phẩm cầm con búp bê lên tay vuốt vuốt mấy cọng tóc của nó, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Tuấn Phong.
– Để đó đi, người chuyển phát đã đến nhận hàng chưa?
- Tuấn Phong nhìn anh chàng đang nhăn nhở cầm con Xynji trên tay.
– Không biết, lại gửi sang Pháp sao? Anh cũng rảnh thật, mỗi năm gửi một con, sao không gửi luôn một lố cho nhanh nhỉ? Chắc con bé nhận quà nó cũng phải lớn lắm rồi nhỉ?
- Hải Anh nhếch mép cười nhìn Tuấn Phong.
– Nếu bây giờ tôi cắt lưỡi cậu thì có phải sau này sẽ không phải bảo cậu im miệng nữa không nhỉ? Liên hệ lại với nhân viên chuyển phát cho tôi. À thôi. Anh nhíu mày nhìn Hải Anh
– Sao thế anh? Không gửi nữa à?
- Hải Anh trau mày nhìn anh.
– Không, cậu mang đi cho tôi, địa chỉ đây. Nhớ đấy là phải làm gì? Nếu sai sót thì…
– Thì sao? Nè anh hai tại sao tui lại đi quen thân với anh làm gì chứ? Ôi trời!
- Hải Anh đập đập tay vào trán mình thở dài ngao ngán.
Nguyễn Duy Hải Anh, con trai chủ tịch tập đoàn Hải Duy, chuyên kinh doanh đa quốc gia, người trong sạch nhất trong tập đoàn DuHa, anh không theo con đường kinh doanh củ bố mình như anh trai mà theo nghiệp làm người mẫu, anh chàng đáng yêu, luôn vui vẻ lạc quan nên khá được người hâm mộ yêu quý, một siêu mẫu mới của làng mẫu thế giới mới trở về Việt Nam, trước đó anh chàng bị cho đi Canada du học từ lúc mười mấy tuổi.
Từ hai năm trước khi Tuấn Phong tiếp quản DJ Bar hai người đã gặp nhau và quen thân với nhau từ đó, anh chàng khá thân thiết với Tuấn Phong, đúng hơn là cái đuôi của Tuấn Phong.
Theo địa chỉ Tuấn Phong đưa cho, Hải Anh mò mẫm đến được WDP, sự xuất hiện của anh chàng làm xôn xao nhốn nháo trước cửa WDP, thấy thần tượng nam thần của mình các cô gái thi nhau bu đến vây quanh anh, cầm tay cầm chân, hôn hít đủ kiểu làm anh chàng sống dở chết dở trong đám đông, thật may mắn lúc đó bà Hạ Vi kịp thời ra giải nguy cho cậu. Nhưng khi nhìn thấy Hải Anh bà chợt sững người lại, bà có cảm giác rất lạ với chàng trai này, thoáng có gì đó quen thuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!