Sân bay quốc tế Nội Bài.
– Tìm đi tìm kỹ vào, lại chạy đi đâu rồi không biết, cô chủ ơi là cô chủ.
- Ông lão trung niên lo lắng lẩm bẩm.
Trong khi mọi người đang nháo nhác đi tìm kiếm thì cô nàng tiểu thư của tập đoàn Heaven đã tót lên taxi và chuồn êm khỏi đó.
Khỏi phải nói, nhìn cảnh vật trên đường đi cô nàng mắt chữ o mồm chữ a, nó quá khác so với những gì cô nàng từng thấy ở quê nhà, đường bụi mù, đi một đoạn tắc hai đoạn, xe cộ bấm còi inh ỏi, xe máy, ô tô leo hết lên vỉa hè đua nhau với người đi bộ. Cô yêu cầu người lái xe dừng lại ại một tiệm bánh ngọt Pháp bên đường, thích thú, mon men lại gần chiếc bánh kem dâu, vừa dơ tay định lấy, thì chậm hơn rồi, một người khác đã nhanh tay hơn cô, anh chàng vô tình quay đi về phía bàn, không mảy may để ý gì đến khuôn mặt đang ngẩn tò te của cô nàng.
– Không phải là laddy first sao? Không được, còn mỗi một chiếc thôi à, mình muốn ăn.
Nói rồi nhanh như chớp, cô nàng phi thẳng đến bàn của anh chàng này, khi anh còn chưa kịp hạ dĩa lên chiếc bánh thì đã bị cô nàng lôi chiếc bánh lại.
– Gì vậy trời?
- Anh mắt chữ o mồm chữ a nhìn cô. – Bánh. Của tôi mà?
– Tôi nhìn thấy trước, bánh của tôi (tiếng Pháp).
– Gì vậy người nước ngoài? Pháp?
- Anh nheo mắt nhìn cô, giờ anh mới để ý, cô gái đậm chất Pháp này, mắt xanh, mũi cao, da trắng, tóc ngắn xù bông, nhìn đáng yêu phết, mỗi tội chân ngắn.
– Cô bé cũng dễ thương quá đó, những bánh này là của anh. Anh chàng nghiến răng giật phăng chiếc bánh từ tay cô gái.
– Đàn ông gì không ga lăng gì hết cả. Thật đáng ghét mà.
- Cô quá đỗi ngạc nhiên về sự kém ga lăng của anh chàng có vẻ hào hoa sáng sủa trước mặt kia.
– Biết tiếng Việt nữa cơ à? Cũng nói sõi quá nhỉ?
- Anh chàng ngạc nhiên có pha chút thích thú nhìn cô.
– Thì sao? Đưa bánh đây.
– Qua đây mà lấy này.
Anh nháy mắt, vẻ mặt đầy thánh thức lại còn cười mỉa mai với cô gái, nóng máu cô phi thẳng về phía anh, theo phản xạ anh chàng dơ tay cầm bánh lên, thật không may mắn vì cô nàng mang tiếng là con tây thuần chủng nhưng chân lại ngắn hơn anh nhiều nên thay vì cướp được bánh thì cô đã đập đầu vào khuỷu tay anh và cả cái bánh đã rơi vào mặt cô, cảnh tượng lúc này, không gian lúc này, mọi sự vật đều bàng hoàng đứng im, cô nàng trợn mắt, anh chàng đứng hình, nhân viên trong cửa hàng trố mắt nhìn đầy lo lắng.
– Á… A… A… đồ điên này.
- Cô gái ngồi phệt xuống nền nhà, đầu và mặt dính tùm lum là bánh kem.
– Tôi… Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, cô tự đâm vào mà, để tôi giúp cô.
- Anh vội vàng lấy khăn giấy lau mặt cho cô, cô nước mắt ngước mũi dàn dụa nhìn anh ánh mặt đầy uất hận.
– Anh bắt nạt tôi, anh bắt nạt tôi, đồ khốn nhà anh.
– Tôi xin lỗi rồi còn gì, tôi đã nói là không cố ý rồi mà, ai mà biết chân cô lại ngắn đến thế, đấy được rồi, lại xinh đẹp rồi.
Cô đẩy tay anh ra, lừ lừ nhìn anh.
– Anh là đồ hung thần, đồ…
- Cô ức đến tận họng với cả vốn từ để chửi trong tiếng Việt của cô không nhiều nên nhất thời chưa nghĩ ra được câu nào để chửi tên khốn vừa ụp cả cái bánhkem vào đầu cô nữa, chỉ thẳng tay vào mặt anh.
– Thôi được rồi, tôi không sai mà đã phải xuống nước xin lỗi cô rồi, còn muốn gì nữa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!