Chương 37: Chú

Từ sau ngày hôm đó, người ta thường thấy căn hộ của cô người mẫu chân dài có sự ra vào của một người đàn ông chỉn chu điềm đạm, anh ta lúc thì mang cho cô bó hoa, khi thì khệ nệ đồ ăn tươi sống mua từ siêu thị.

Nghe tiếng chuông cửa, Liza có chút giật mình, Simon đang ngồi gọt hoa quả bên cạnh cô liền đứng phắt dậy, khuôn mặt tươi rói, nháy mắt:

– Đến rồi, đến rồi, người đến rồi. Anh ấy cũng thật có lòng, để chế ra mở cửa.

– Thật là. – Liza liếc Simon một cái rồi tự tủm tỉm cười.

Sau bữa tối, trước lúc Anh Minh chuẩn bị ra về, anh lấy thuốc để trên bàn cho Liza, nhắc cô đừng quên uống, cô dường như đang muốn né tránh anh nên không dám nhìn anh mà chỉ khẽ ừ một tiếng, gật đầu. Anh Minh khẽ thở dài, quay người rời đi.

– Phiền anh nói Nattalia đến gặp tôi.

Điều cô vừa nói khiến anh có chút ngạc nhiên, như hiểu ra điều gì đó, khuôn mặt liền giãn ra, mỉm cười gật đầu đồng ý.

Anh Minh rời khỏi phòng, Liza với tay lấy thuốc và nước, nhìn mấy viên thuốc xanh đỏ trên tay, cô khẽ mỉm cười, không biết sau này sẽ còn sóng gió gì đến với mình nữa, nhưng ít nhất thì giờ đây cô cảm thấy được quan tâm, cũng không biết vì sao anh lại đối xử với cô như vậy nữa, nhưng cô hi vọng đó là sự thật lòng.

***

Ngày hôm sau, Nat được Anh Minh mời đến, lúc đầu Liza còn có chút ái ngại dè chừng với Nattalia, cô còn có ý định thôi, nhưng nhìn vào nét mặt Anh Minh, cô không muốn anh thất vọng, Nat cũng khá dễ thích ứng và nhiệt tâm nên nhanh chóng lấy được sự tín nhiệm từ cô, Liza yêu cầu được ở riêng cùng Nat, cô không dám để Anh Minh nghe những chuyện đã xảy ra với mình, cô sợ anh sẽ khinh ghét cô.

– Những hình ảnh này tôi giữ lại nhé, sẽ chuyển cho luật sư để sau này làm bằng chứng trước tòa, yên tâm, sẽ không bị lọt ra ngoài đâu. – Nattalia mhoẻn miệng cười tỏ ý trấn an Liza khi cô ấy cứ nhìn những tấm ảnh chụp vết thương lần trước.

– Cảm ơn. – Liza mỉm cười nhìn Nattalia.

– Chờ một chút nhé, tôi đi vệ sinh. – Đặt điện thoại trên chiếc bàn cạnh đó, Nattalia kiền rời khỏi phòng.

Khi cô rời đi vào nhà vệ sinh, thì Đồng Anh Phương cũng tới, nghe nói Liza bị ốm nên đến thăm, dù gì thì cô cũng là người bạn duy nhất cô ta có ở nơi này, nhìn những vết bầm vẫn còn chưa kịp tan, Anh Phương liền sáp lại gần:

– Bị sao nặng như thế này? Mấy vết bầm này sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu đấy.

– Ờ, không sau, có thuốc đặc trị rồi, một thời gian sẽ hết. – Liza ái ngại len lén nhìn Anh Phương như kẻ ăn vụng bị bắt gặp vậy.

– Mà sao, mình gặp Hoàng Anh Minh ngoài kia, anh ta đến đây làm gì vậy? Từ khi nào hai người lại thân nhau thế? Mà anh ta có bạn gái rồi, đừng để bị hiểu nhầm, phiền phức lắm.

Anh Phương có vẻ thiện chí nhắc nhở Liza.

– Ờ, cô ấy cũng đang ở đây. Điện thoại vẫn để đây này. – Liza rướn mắt nhìn vào chiếc điện thoại vẫn đang để mở trên bàn, khuôn mặt có chút thoáng buồn, cô quên mất Nattalia vẫn đang là bạn gái anh ta.

– Ồ vậy ư? – Anh Phương liến nhìn sang chiếc điện thoại, cầm nó lên, đập vào mắt cô là hình ảnh những vết thương của Liza, lướt lướt nhanh vài cái, rồi úp nó xuống bàn, ngước mắt nhìn Liza. – Cô ta đâu rồi? Lúc vào mình không có gặp.

– Cô ấy đi nhà vệ sinh, chắc đang ở ngoài kia.

– Thế à? Thôi mình qua xem cậu thế nào thôi, cũng có chút chuyện nên về luôn đây, nghỉ ngơi đi nhé. À! Tiện mình cầm luôn điện thoại cho Nattalia, mình mang ra cho cô ta luôn nhé, tiện chào hỏi nhau luôn. – Nói rồi, nhanh tay Anh Phương cầm luôn chiếc điện thoại và đi ra khỏi phòng.

Trong lúc đó Nattaia đang đứng nói chuyện cùng Anh Minh ngoài phòng khách, Anh Phương làm ra vẻ mặt tươi cười đầy thiện chí tiến về phía hai người, lên tiếng chào Anh Minh, rồi khẽ quay đầu liếc nhìn Nattalia, nhìn thấy bản mặt cô ta Nattalia cảm thấy không thoải mái cho lắm, vốn biết cô ta có quen biết với Liza nhưng không ngờ rằng họ lại thân nhau đến độ cô ta đến thăm cô ấy, thường thì Liza không muốn ai nhìn thấy mình trong tình trạng này.

– Này điện thoại của cô, để quên trong phòng Linh Lan. – Đưa chiếc điện thoại ra trước

mặt Nattalia.

Nattalia vội lấy nó từ tay cô ta, điện thoại vẫn còn nguyên những hình ảnh đó, liếc nhìn một cái, khẽ gật đầu cảm ơn rồi tạm biệt hai người đó và rời khỏi.

– Không ngờ anh cũng có lòng nhỉ? Thay mặt bạn tôi cảm ơn anh. – Anh Phương nói với Anh Minh khi anh vừa tiễn Nattalia trở lại phòng.

– Ừ. Cô còn không về đi sao?

– Tôi tưởng tôi phải hỏi anh câu ấy chứ? Bạn gái anh về rồi mà anh còn ở đây làm gì? Không lẽ…

– Đợi cô về cùng đấy, đi, chủ nhà cần nghỉ ngơi, tôi không đi xe tới, cho quá giang chút đi, chúng ta cùng đường không phải sao? – Nói rồi chẳng cần để cô ta đồng ý, anh nhanh chóng lấy áo khoách trên ghế rồi lôi cô đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!