Skymond luxurry.
Trước cửa cửa hàng trang sức kim cương Skymond người ta thấy bốn chàng trai thuộc hạng cực phẩm nam thần bước xuống từ một con xe thuộc hàng cực phẩm nốt tiến vào, ai không biết còn tưởng họ là người mẫu của nhãn hàng này, thấy các chàng trai bước vào, mấy cô nhân viên cũng như khách hàng nữ đều bị mê hoặc vì họ.
– Các anh là… là… – Cô nhân viên đứng cửa lắp bắp
– Chọn nhẫn cưới. – Anh chàng trẻ nhất trong đám lên tiếng, ba người còn lại nhìn nhau. Rồi cả bốn được đưa vào quầy trưng bầy.
Những chiếc nhẫn kim cương đầy kiêu kì sáng lấp lánh đầy mê hoặc, mắt Hải Anh lấp lánh chỉ tay vào một chiếc khá đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng.
– Chẳng hiểu nó đi chọn nhẫn cưới mà lôi cả ba chúng ta đi theo làm gì không biết? Sợ bị cướp chắc, mà Phong, cháu mà cũng bị thằng nhóc này dắt mũi lôi đi như vậy sao? – Tuấn Vũ quay sang trêu chọc ông cháu đang cau có đứng một góc.
– Cậu đừng trêu nó. – Khánh Duy lúc này mới lên tiếng.
Liếc mắt nhìn hai người một cái rồi tiến về phía quầy, Tuấn Phong nói chuyện gì đó với cô nhân viên ở đó, hai người kia chỉ thấy Tuấn Phong gật gật đầu rồi đưa cho cô ta một tờ giấy, trên đó có gì thì không rõ. Anh rời đi rồi mà mắt cô nhân viên vẫn chưa rời khỏi anh, ánh mắt đầy tiếc nuối. Người ta là hoa đã có chủ, cô nhân viên thầm nghĩ, cô gái sẽ là chủ của chiếc nhẫn trên bản vẽ chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.
– Mấy người thì tốt quá rồi, có người để mà cầu hôn, còn tôi đây đơn độc một mình. – Tuấn Vũ nhìn vào tờ giấy hẹn trên tay Hải Anh mà cảm thán lên mấy câu.
– Chứ không phải anh vẫn có cô dược sĩ nhà giàu nứt đố đổ vách theo đuổi hay sao? – Ý Hải Anh đang muốn nói đến Anh Phương. Nghe tới đây thì Tuấn Vũ liền lắc đầu lè lưỡi nhún vai tỏ ý mình không kham nổi.
– Cậu là bị nghiệp quật nên mới thế. – Tuấn Phong thản nhiên nói. Khánh Duy dơ ngón cái tỏ ý đồng tình với em trai. Tuấn Vũ cười khổ vì thằng cháu này rất ít khi nói nhưng nói câu nào là xát muối và tim người ta câu ấy.
***
– Sao nào, miệng nói không quan tâm vậy còn tìm hiểu về chuyện đó làm gì? – Tuấn Phong gác tay ra sau ghế, nhắm mắt lại, miệng nói khi Nattalia mang tập hồ sơ về cái chết của Đồng Ánh Lệ cách đây mấy năm đến.
– Phiền thật, muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân, làm rõ hiểu lầm không được à? Cậu không thấy chỗ nào cũng có vấn đề à? – Nattalia cãi giả.
– Mà này, sao cậu cứ thích một mình một phách thế? Không phải bên đó đã cử người khác theo vụ NH49 rồi hay sao mà còn đùng đùng đòi làm bằng được vậy? Chết hụt một lần không biết sợ là cái gì à?
– Đâu phải lần đầu chết hụt? Vụ này tôi phải theo đến cùng, mà nếu không quay lại sao biết được người đã cứu mình chứ? – Nattalia lại bắt đầu mơ mộng.
– Anh ta nói anh ta là người cứu cậu hôm đó? – Tuấn Phong mở mắt ngồi thẳng dậy nhìn cô. Nattalia gật gật đầu.
Phong cứ như thế nhìn cô, anh lại không thể nói cho cô biết Jack đang nói dối được, vì anh chưa biết anh ta là đang có mục đích gì mà tiếp cận cô như thế. Việc anh ta mất tích ngần ấy năm giờ đột nhiên quay trở lại cũng đều rất đáng để suy nghĩ.
Sau khi Nattalia rời đi thì ông Bình trở lại, ông đặt một tập hồ sơ lên bàn ngay trước mặt Tuấn Phong, như hiểu ý ông, anh nhanh chóng mở ra xem, thông tin về người trong đó.
– Jack có làm ăn với Duha?
– Mới ký hợp đồng vận chuyển đường thủy, ngày nào thì chưa rõ, người của chúng ta đang theo dõi, sẽ sớm có thông tin thôi.
– À, người mà cháu nhờ chú tìm kiếm sao rồi ạ? – Chợt nhớ ra việc Hải Anh nhờ vả Tuấn Phong gấp tập hồ sơ trên bàn lại rồi nhìn ông chờ đợi.
– Vẫn đang tìm kiếm, sẽ có kết quả sớm thôi.
Áo cưới Thiên Đường.
– Cháu thật sự muốn kết hôn với con bé? – Bà Hạ Vi mỉm cười xác nhận lại một lần nữa thông tin mà Hải Anh vừa thông báo, ngoài mấy người trẻ tuổi thân thiết với anh ra thì bà là người duy nhất được anh cho biết chuyện này.
Hải Anh tươi cười gật đầu xác nhận, không hiểu sao trong nhưng chuyện quan trọng như vậy anh đều muốn nói với bà, không biết từ lúc nào anh đã coi bà như người thân của mình, còn thân hơn cả bố anh, mặc dù là bố con cả mấy chục năm nhưng từ khi mới mười mấy tuổi anh đã bị đưa ra nước ngoài du học và sống cùng họ hàng bên đó, lại cộng thêm khoảng thời gian trước khi mẹ anh mất một năm anh đều không có ký ức gì về nó, người ta nói năm đó anh bị tai nạn rất nặng, tổn thương đến não, may mắn có thể sống sót tỉnh lại nhưng khoảng ký ức trước đó đều không nhớ gì, đối với Hải Anh thì gia đình hiện tại cũng chỉ hơn người xa lạ ở chỗ cùng chung một dòng máu mà thôi. Căn bản là không ai hiểu anh, họ cho anh đủ thứ nhưng bản thân lại không biết anh có thật sự cần những thứ đó hay không.
Hải Anh vốn là muốn có một gia đình, đủ bố đủ mẹ, đủ anh em, yêu thương nhau chứ không phải kiểu bằng mặt mà không bằng lòng như hiện tại, nên khi Bảo Trâm nói cô muốn có một gia đình, anh liền muốn thực hiện điều đó, anh muốn cùng cô xây dựng một gia đình.
– Thằng bé thật hiểu chuyện, nó có vẻ rất thích cậu. – Bà Ngọc Hà mỉm cười nhìn bà Hạ Vi khi bà thông báo với mình chuyện Hải Anh muốn cầu hôn Bảo Trâm.
– Hải Anh nó sống tình cảm, mình rất quý thằng bé, nhìn nó như thấy Hải Quân của mình vậy, nếu nó… thì có lẽ giờ mình cũng được làm mẹ chồng rồi. – Giọng bà Hạ Vi trùng xuống, bà Hà xoa xoa vai bạn mình an ủi.
– Hải Bình bao năm nay cũng không liên lạc gì với cậu sao? Nếu anh ấy trở về cậu sẽ tha thứ cho anh ấy chứ? – Bà Hà nhìn bà Vi chờ đợi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!