Chương 33: Gia đình là gì

Bảy giờ sáng, tập đoàn Duha.

Hải Anh đến công ty tìm anh trai có chút chuyện, vô tình va phải người đàn ông người ngoại quốc, nhìn anh ta có vẻ ngoài khá ưa nhìn, theo phép lịch sự anh khẽ nghiêng đầu nói câu xin lỗi với anh ta bằng tiếng anh, đáp lại Hải Anh là nụ cười nửa miệng và vẻ mặt lạnh lùng rồi nhanh chóng rời đi. Hải Anh nhanh chóng bỏ anh ta ngoài suy nghĩ của mình.

Lúc này ông Hải Long vừa tiếp khách xong, có vẻ như tên người ngoại quốc kia là khách hàng của ông ta, không hiểu họ bàn bạc gì đó mà thấy khuôn mặt Hải Long có vẻ khá căng thẳng.

Hải Anh vào phòng, nói vài câu với anh trai rồi cũng rời đi một cách nhanh chóng, anh không thích nơi này, nếu như không phải có chút chuyện trong nhà cần nói thì chưa chắc anh chàng đã đến đây.

Phòng trực ban:

– Em nói em nhìn thấy đầu đạn của K59? – Khánh Duy có chút ngạc nhiên nhìn Nattalia hỏi dồn.

– Vâng, chính là anh ta, hôm đó người cứu em là Jack.

– Em chắc chứ? – Khánh Duy có chút hoài nghi về chuyện này, tự nhiên lại xuất hiện một tên Jack lại có liên quan đến vụ này khiến anh không khỏi có chút băn khoăn. Anh đang suy nghĩ không hiểu hắn có phải là một trong số những người đang nằm vùng thuộc danh sách đen mà ông thiếu tướng từng nhắc đến hay không?

***

Sau khi kết thúc ngày làm việc, Nattalia muốn được thư giãn một chút, cô lại đến hồ bơi của đội, mỗi lần muốn thư giãn cô đều đi bơi, ngồi trên thành bể bơi nhìn xuống hồ nước xanh sóng sánh, khẽ mỉm cười rồi nhảy ùm xuống, nhanh như một con nhái người ta đã thấy cô ở giữa hồ.

Bên kia bể bơi đã có người đứng chờ sẵn, anh chàng điển trai với khuôn mặt ôn nhu kiên nhẫn chờ đợi, nhìn theo cơ thể kia đang uốn lượn dưới làn nước xanh mát mắt.

Nattalia nhanh chóng chạm tay vào thành bể ngoi lên, tay bỏ kính bơi ra, cô bất giác bị làm cho giật mình, anh chàng đã ngồi ngay trước mặt, cúi xuống sát ngay mặt cô. Mím môi lại, nhanh chóng túm lấy cổ áo sơ mi của anh chàng mà lôi xuống hồ, bị bất ngờ anh chỉ kịp á lên một tiếng rồi rơi tõm xuống.

Thật may là ở ngay gần thành bể, Tuấn Vũ lóp ngóp leo lên bờ, toàn thân ướt nhẹp, ngước mắt nhìn Nattalia, cô nhanh chóng quẳng cho anh một chiếc khăn, cô nàng vẫn cục súc như vậy, chiếc khăn khô nhanh chóng bị ném thẳng vào mặt Vũ.

– Em vẫn cục súc như vậy. – Khẽ cười một cái rồi dùng khăn lau lau những giọt nước đang chảy tong tong trên tóc anh.

– Em lại định gây án rồi bỏ trốn sao? – Nattalia quay người đi, Tuấn Vũ liền nói, tay anh đã túm lấy cổ tay cô từ lúc nào.

Có chút giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ, khuôn mặt lạnh lùng nhìn xuống cổ tay đang bị nắm giữ rồi lại ngước mắt nhìn Tuấn Vũ, Vũ biết điều ngoan ngoãn buông tay cô ra.

– Anh có chuyện gì? Nói ngắn gọn thôi, đừng dài dòng. – Lấy hết sự bình tĩnh cô nhìn anh nói.

– Anh đã đến Pháp tìm em.

– Ờ. Rồi sao? – Có chút gì đó gợn lên trong lòng nhưng Nattalia lúc này lại cố tỏ ra bình thản hơn lúc nào hết.

– Họ nói em đã đi.

– Ờ. – Vẫn lạnh lùng và cộc lốc Nattalia đáp. Vũ không biết phải nói gì nữa khi mà cô cứ tỏ ra lãnh đạm thờ ơ với mình, thấy anh im lặng cô liền rời đi.

– Xin lỗi em, chuyện lúc đó…

Nattalia liền khựng lại khi nghe câu xin lỗi của anh, nhưng rồi cô thản nhiên nói:

– Nếu cứ giết người rồi xin lỗi là có thể được tha thứ thì nhà tù đóng cửa hết rồi. Sau này nếu không có chuyện gì thật sự quan trọng thì tốt nhất đừng chạm mặt nhau. – Nói rồi rất nhanh chóng cô ấy rời khỏi đó, ngay trước mắt anh. Anh không nghĩ lần gặp nhau này lại thành ra như vậy. Tuấn Vũ cười đau khổ, kể cũng đúng, nghiệp do anh gây ra giờ thì bị nghiệp quật rồi ráng chịu thôi.

***

– Ủa, sao anh… anh… – Hải Băng lắp bắp tay chỉ chỉ về người con trai đang đứng trước cánh cổng nhà mình.

– Không định cho anh vào? – Tuấn Phong mỉm cười nhìn vẻ mặt đầy hốt hoảng của cô.

Hải Băng thở phào khi biết anh đến gặp ông ngoại, người do ông ngoại gọi đến ai dám làm gì. Tuấn Phong gặp bà Lan ngay trước cửa nhà, anh lễ phép chào bà rồi nhanh chóng vào phòng tìm ông ngoại, Hải Băng cứ đứng đó quan sát thái độ của mẹ minh, bà Lan chỉ thở dài một cái rồi quay đi.

– Ông, con muốn biết ngoài con ra còn ai có khẩu K59 đó nữa?

– Sao tự nhiên hỏi vậy? Một khẩu súng biến mất đã náo loạn lên rồi, con nghĩ thêm một khẩu nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra? – Ông Hải có chút giật mình khi Phong hỏi như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!