Đã một tuần kể từ khi Nattalia rời khỏi nơi đây, cô ra đi trong sự đau đớn, người ở lại cũng đau đớn và ân hận vì những điều mình đã gây ra. Cứ mỗi lần nhớ lại hình ảnh nước mắt đầm đìa sợ hãi đó của cô lòng anh lại quặn thắt lại, anh không biết mình tại sao lại có thể chà đạp lên chính người con gái mình yêu như vậy, đến một câu xin lỗi cũng không nói nổi với cô.
Điện thoại cứ bấm số của cô rồi lại xóa đi, anh biết cô sẽ chẳng tha thứ cho mình.
***
– Chị vẫn nhất định không nói chuyện với anh ấy hay sao? – Hải Anh nháy mắt với Hải Băng khi thấy anh xuất hiện.
– Không bao giờ trừ khi anh ấy xin lỗi chị. Con người ấu trĩ, cảm tính. – Hải Băng mặt mày cau có liếc mắt nhìn người đàn ông của mình đứng ngoài kia.
Ngày hôm đó sau khi tiễn Nattalia từ sân bay trở về Phong đã đi tìm cậu mình, mặc dù cô ấy không nói kẻ đó là anh. Phong không kiềm chế được bản thân mà nện cho cậu mình một trận tả tơi, nếu không phải đó là cậu anh và Hải Băng can ngăn có lẽ Tuấn Vũ khó toàn mạng, vì cho rằng Hải Băng đứng về phía Vũ mà hai người giận dỗi nhau cả tuần liền, nhưng không kiềm chế được nỗi nhớ nên Phong đành xuống nước đến tìm cô một vài lần nhưng những lần trước cô đều không gặp anh chỉ vì anh không chịu xin lỗi trước.
– Anh mua bánh em thích cho em. – Đặt hộp bánh xuống trước mặt Hải Băng Tuấn Phong cứ thế nhìn cô chờ đợi một nụ cười…
Hải Băng biết thừa là anh vào nhưng cô không thèm ngẩng đầu lên vờ như không thấy. Anh im lặng nhìn cô đang lúi húi vẽ vẽ vời vời. Không thể nhịn được khi có người cứ đứng nhìn mình chằm chằm như thế cô liền đặt bút xuống nhắm mắt nhắm mũi ngầng đầu lên mà quát:
– Anh đừng có mà đứng đó xong nhìn em như thế chứ, ai mà làm việc được. Hở người đâu? – Hải Băng ngơ ngác, không thấy anh đâu, rõ ràng cô có cảm giác anh đang chằm chằm nhìn mình mà. Khẽ thở dài một cái.
Đúng, một phút trước anh còn đứng đó nhìn anh, nhưng khi cô còn chưa kịp ngẩng mặt lên thì anh đã ra phía sau cô rồi.
Hải Băng giật mình vì bị ôm bất ngờ từ phía sau, cô cảm thấy hơi thở của anh, nó nặng nề làm sao, anh cúi xuống, gác cằm lên vai cô.
– Anh đừng tưởng anh giở trò này ra thì em sẽ mềm lòng. – Cô lầm bầm nói với anh với giọng giận dỗi.
– Anh xin lỗi. – Câu xin lỗi của Phong quá đỗi nhẹ nhàng, nó nhẹ chạm đến ngưỡng mềm lòng nơi cô.
– Em nói đúng, đó là chuyện của Nat và cậu Vũ nên để cậu Vũ tự đến xin lỗi cô ấy, nên là cô ấy quyết định trừng phạt cậu ấy như thế nào. Lúc đó anh mất bình tĩnh, em cũng biết Nat là một người bạn quan trọng của anh, nhìn cô ấy như vậy bản thân anh cảm thấy vô cùng có lỗi.
– Nghe em nói. – Hải Băng ngắt lời anh.
– Lúc đó khi anh tới cậu Vũ đã tìm em trước, cậu ấy đã nói tất cả mọi chuyện xảy ra, cậu ấy hoàn toàn không muốn làm hại Nat, cậu ấy chưa làm gì quá giới hạn, nhưng những điều cậu ấy gây ra đúng là không thể tha thứ, nhưng chúng ta không có quyền quyết định. Giữa hai người đó có sự hiểu lầm, hai người họ cần nói chuyện với nhau. Có thể lúc này Nat chưa bình tâm trở lại, nhưng ai biết được sau này sẽ như thế nào, cô ấy có chấp nhận cậu Vũ hay không chúng ta còn chưa biết.
Em không hề có ý bênh vực cho những hành động của cậu ấy, anh chỉ ở với Nat ba năm, còn em em sống chung với cô ấy tận bảy năm, tình cảm của em với cô ấy không hề ít hơn anh. Nếu dù bất kì là ai làm tổn hại đến cô ấy em đều sẽ không tha thứ cho họ.
– Em nhớ anh. – Cô bất giác quay người lại ôm lấy anh, khiến anh có chút sững người. Mới chỉ có một tuần không được ôm anh như thế này mà khiến cô nhớ anh da diết.
***
Pari, một buổi chiều êm ả, sân sau khu biệt thự nhà Charles.
– Ôi trời cô chủ của tôi, sao lại ngồi thẫn thờ ngoài này thế? – Ông quản gia già vẻ hớt hơ hớt hải khi thấy cô chủ mình ngồi một mình trong vườn, ông tìm cô nãy giờ, ba mẹ cô đi công tác đã trở về, họ nghe tin cô trở về đều rất vui mừng.
– Bố, mẹ đã về rồi sao? – Cô gái mỉm cười nhìn ông đang lấm tấm hồ hôi trên trán hỏi, ông khẽ thở dài.
Cô chủ của ông từ khi ở Việt Nam trở về đều như vậy, ông thấy cô ấy trầm tư hơn, hay ngồi một mình hơn, trước đây ông thật sự thấy phiền phức vì suốt ngày chạy theo cái con bé gần ba chục tuổi đầu mà nghịch không khác gì đứa trẻ ba tuổi này, nhưng giờ thấy nó trở nên trầm lắng ông cảm thấy không quen, ông nghĩ rằng đã có chuyện xảy ra.
Người phụ nữ với khuôn mặt quý phái, nhưng phúc hậu âu yếm đặt tay lên vai cô con gái nhỏ khẽ mỉm cười, cô quay đầu lại nhìn mẹ, cô rưng rưng chực khóc, vùi đầu vào mẹ mình. Lần đầu bà thấy con gái mình như vậy. Bà biết đã có chuyện xảy ra với cô, việc cô đột ngột trở về như vậy, đến bà Ngọc Hà cô cũng chưa chào hỏi gì, cà gia đình Hải Băng cô cũng không nói một tiếng, họ chỉ biết khi Hải Băng và Tuấn Phong nói lại.
– Con gái ngoan có chuyện gì muốn tâm sự với mẹ không? – Bà Marie ngồi xuống ghế gần Nattalia, bà để cô gối đầu lên đùi mình. Vừa xoa đầu cô bà Marie ôn tồn hỏi.
– Con… – Nattalia ngập ngừng, thoáng chút bối rồi, nhưng rồi cô cũng kể lại mọi chuyện cho bà nghe.
– Con có nghĩ con yêu cậu ta không? – Bà vuốt vuốt nhẹ mái tóc đã dài hơn của cô điểm tĩnh hỏi.
Nattalia ngóc đầu lên vì câu hỏi của mẹ mình nhưng lại nhanh chóng cúi xuống nằm trên đùi bà, cô tự hỏi cô có yêu Vũ hay không? Đúng cô có yêu anh, chính vì yêu anh nên cô càng không thể tha thứ cho việc anh đã gây ra cho mình.
Mẹ Marie nói với cô nên kiểm chứng lại tình cảm của bản thân, có thể Vũ đang hiểu lầm gì đó, có thể anh cũng đang rất hối hận vì những gì mình đã làm.
Cùng lúc đó Nattalia có một cuộc gọi đường dài gọi đến, nhìn số điện thoại trên màn hình, cô biết là ai, mẹ cô cũng biết nhưng cô không nghe máy mà nhanh chóng tắt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!