DJ Club, phòng làm việc của Tuấn Phong.
– Có thể sắp tới sẽ có hành động, chú cũng nên chuẩn bị đi ạ. – Tuấn Phong buông điện thoại xuống mắt nhìn ông Bình, ông khẽ gật gật đầu.
– Nếu chú muốn gặp cô ấy cháu sẽ sắp xếp, mọi chuyện tùy thuộc vào chú. – Anh nghiêng đầu nhìn nét mặt của người đàn ông đối diện, ông đang suy nghĩ, đang giằn vặt bản thân, đang phân vân liệu có nên gặp vợ một lần trước khi mọi chuyện xảy ra không.
– Nếu còn có thể trở về chú sẽ tự đi gặp cô ấy, còn nếu thật sự không thể trở về được thì coi như năm đó chú đã chết rồi, chú không muốn cô ấy đau đớn thêm một lần nữa. – Ông mỉn cười khổ sở nhìn anh. Tuấn Phong gật gật đầu nhìn ông có chút chạnh lòng.
– À, cháu muốn chú tìm hiểu giúp cháu thông tin về một người, hắn có biệt danh là L người mình, cháu có cảm giác anh ta rất quen thuộc.
Trong khi đó tại Louis Wedding.
– Tôi muốn xem xem anh là thần thánh phương nào. – Hoàng Anh Minh trầm ngâm nhìn đầu đạn súng K59 trên tay.
Áo Cưới Thiên Đường
Anh bước vào công ty trước sự ngỡ ngàng của mọi người, ai nấy chỉ trỏ, xì xào, người thì quan tâm hỏi han, bà Hạ Vi thấy anh chàng nhem nhuốc chân tay trầy xước liền vội vàng chạy lại:
– Hải Anh bị sao thế này? – Bà nâng cánh tay đang rớm máu của anh chàng lên vẻ mặt đầy lo lắng.
– Cháu bị người ta đâm phải lúc qua đường. – Hải Anh nhăn nhó nhìn bà, vừa nói vừa tập tễnh theo bà vào phòng.
– Bảo Trâm, mau mua lấy hộp y tế lại đây, thật là.
Bảo Trâm nhanh chóng lấy hộp y tế đến cho bà Hạ Vi, cô cố tình nhìn sang hướng khác để tránh đi ánh nhìn của Hải Anh, không một câu hỏi thăm, cũng không nhìn con nhà người ta lấy một cái, để hộp y tế xuống rồi lùi lại một bước, nhìn bà Hạ Vi rửa vết thương cho Hải Anh. Anh chàng xuýt xoa vì cồn làm cho vết thương bị xót.
– Mẹ… À… – Bất giác Hải Anh gọi mẹ, làm bà Hạ Vi bị giật mình, dừng tay lại sững người.
– Cháu xin lỗi, cô làm cháu nhớ đến mẹ, lúc nhỏ cháu hay nghịch nên bị thương suốt ạ, mẹ cháu cũng hay phải rửa vết thương cho cháu, thật ra bà ấy mất lâu rồi nên cháu cũng không còn nhớ nhiều về hình dáng của mẹ nữa, có những kí ức trước năm mười tuổi cháu đều không nhớ được, hì, nói hơi nhiều rồi ạ, cô Vi, cô sao vậy ạ? – Lời nói của Hải Anh khiến bà Hạ Vi chạnh lòng mà rơi nước mắt, bà vội vàng lau đi giọt nước mắt rồi nhanh chóng mỉm cười trấn an anh.
– Không sao, cháu làm cô nhớ đến con trai, thằng bé cũng tầm tuổi của cháu.
– Cậu ấy đâu ạ? À… Chợt nhìn sang Bảo Trâm thấy cô đưa tay ra hiệu ý đừng hỏi nữa, Hải Anh liền im lặng.
Ngày hôm sau.
– Gì? Ốm rồi sao? Cậu yếu ớt quá vậy thằng nhóc này. Lo nghỉ ngơi cho tốt nhé, nay Hải Huệ qua đó tiện nói con bé xem cho tình hình thế nào. Oke. Nghỉ ngơi cho tốt. – Buông điện thoại xuống bàn, Hải Băng trầm ngâm suy nghĩ gì đó rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô nàng, phá lên cười đầy nham hiểm rồi nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi.
Hải Anh bị sốt từ đêm, mê man, không ăn uống được gì, người làm trong nhà đều lo lắng cho anh. Hải Huệ từ sớm đã đến đó, sau khi thăm khám cho bố Hải Anh xong liền qua xem tình hình của anh, nhìn bộ dạng dặt dẹo của anh chàng cô không khỏi lo lắng, kể ra thì nhìn gia đình này đúng kiểu người giầu cũng khóc, trong nhà ngoài mấy người làm ra thì chỉ còn lại ba người đàn ông, một người già bệnh tật, một người đàn ông đi tối ngày và một chàng trai, vắng bóng người phụ nữ, thật không không hiểu những năm tháng qua họ sống như thế nào nữa.
– Đây là thuốc của cậu ấy, cái này, cái này và cái này uống trước khi ăn ba mươi phút, hai lần một ngày, còn cái này uống viên viên sau khi ăn, tôi đã note rõ ràng trên đây rồi, chú ý cho cậu ấy uống nhé, tôi đã cho uống thuốc hạ sốt rồi, sẽ sớm hạ sốt thôi, có vấn đề gì thì gọi tôi nhé, tôi ở bên phòng của ông Hải. – Hải Huệ đưa số thuốc lại cho cô người làm, quay đầu lại nhì rồi rời đi.
– Tự nhiên cho nghỉ, biết ngay là không có gì tốt đẹp mà. – Bảo Trâm phụng phịu lẩm bẩm thầm trách Hải Băng, số là khi vừa nhận được thông báo nghỉ ốm của Hải Anh, Hải Băng liền nhắn cho Bảo Trâm không cần đến công ty mà thay cô đi thăm Hải Anh, mặc dù không muốn nhưng cô là trợ lý của Hải Băng mà, đi là hợp lý quá rồi.
Người làm nhận lấy giỏ hoa quả từ Bảo Trâm rồi dẫn cô lên phòng thăm Hải Anh.
– Cháu đã kê đơn thuốc cho cậu ấy rồi bác không phải lo đâu ạ. – Hải Huệ vừa đỡ ông Hải ngồi xuống ghế ngoài vườn vừa trấn an ông.
Bất ngờ sợi dây chuyền mặt phật bản mệnh Khánh Duy tặng cô rơi ra từ cổ áo buông thõng xuống trước mặt ông, khuôn mặt ông Hải dần biến sắc, thoáng có chút sững người rồi dường như ông bị kích động, ú ớ gì đó, tay run run chỉ chỉ vào đó. Hải Huệ nhất thời bị hoảng vì lần đầu thấy ông kích động như vậy liền cố gắng trấn an ông.
– Bác sao vậy ạ? Bác bình tĩnh, bình tĩnh ạ. À, cái này ạ? – Nhìn theo tay ông, cô thở phào, thì ra làm vì sợ dây chuyền này. Cô nâng nó lên trước mặt ông, ông chăm chú nhìn nó gật gật đầu.
– À, sợi dây này bạn trai cháu tặng, đây là đồ mẹ anh ấy trước khi mất để lại cho anh ấy, anh ấy luôn đeo bên mình, lúc anh ấy tám tuổi mẹ anh ấy mất, là bà để lại cho anh ấy, thời gian trước cháu hay gặp chuyện không may nên anh ấy muốn cháu đeo nó, muốn nó thay anh ấy bảo vệ cháu. – Hải Huệ vừa kể vừa mỉm cưới đầy hạnh phúc khiến cho ông Hải cảm thấy có gì đó gờn gợn trong lòng, ông gật đầu ra hiệu như muốn nói cô dẫn Khánh Duy đến gặp ông.
– Bố. Tiếng ông Hải Long cất lên, là cả Hải Huệ và ông Hải đều giật mình quay lại. – Hải Huệ khẽ gật đầu chào ông ta, còn ông Hải cứ thế trân mắt nhìn ông con trai.
– Bố thấy thế nào ạ, có thấy khỏe hơn nhiều không? – Ông Long ngồi xuống ngay dưới chân bố mình ra điều quan tâm hỏi han, chuyện lạ trên đời, lần đầu Hải Huệ thấy ông ta có vẻ quan tâm đến tình hình sức khỏe của bố mình như vậy, đang miên man suy nghĩ bất giác thấy ông ta quay ra nhìn mình, cô hơi giật mình cười gượng gạo, bất chợt sợi dây chuyền của cô lọt vào mắt ông ta, Hải Long nhíu mày nhìn sợi dây, thấy bị nhìn chằm chằm như thế cô vội vàng cho nó lại vào trong cổ áo, Ông Hải bất ngờ giật giật vạt áo của cô nhằm phân tán sự chú ý của con trai mình lên sợi dây chuyền đó, ông tỏ ý muốn trở về phòng. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô cảm thấy có gì đó bất an nên nhanh chóng đưa ông Hải trở lại phòng của ông. Cô chào Hải Long rồi rời đi. Hải Long trau mày nhìn theo bóng hai người đi khuất dường như ông ta có phát hiện gì đó.
Đứng trước cửa phòng Hải Anh, Bảo Trâm còn đang lưỡng lự dơ tay lên định gõ cửa rồi lại hạ xuống, cùng lúc đó Hải Huệ nhìn thấy cô ấy, cô mỉm cười khoanh tay đứng nhìn cái hành động dụt dè của cô ấy, nhớ tới mình lúc trước cũng từng như thế với Khánh Duy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!