Chương 24: Anh ta làm gì có tiền

Quán ăn vỉa hè, lẩu nướng than hoa.

– Òa, nhìn cũng hấp dẫn quá đi à. – Nattalia nhìn vỉ đồ nướng đang bốc khỏi thơm phức trên bàn lấy làm thích thú trầm trồ.

– Lần đầu được ăn mấy món này hay sao? – Tuấn Vũ tay vừa trở thịt trên vỉ vừa cười nhìn cô, Nat gật gật đầu dùng đũa gẩy gẩy miếng nầm trên vỉ.

– Này là cái gì? – Nat gắp nó lên, nhìn nhìn, ngửi ngửi.

– Ăn thử xem, ngon không? – Hải Huệ chăm chú nhìn Natalia cho miếng nầm thơm phức vào miệng, mắt sáng lên gật gật.

– Nầm đấy. – Hải Băng cười cười.

– Nầm, nầm? Nầm là cái gì? – Nattalia thắc mắc, mặt ngơ ra.

– Ti bò, là ngực của con bò đấy, đây là nầm bò. – Hải Băng nhấn mạnh khi thấy vẻ mặt ngu học không hiểu gì của cô bạn. "Ti bò? Ngực bò? Vậy nó là vú của con bò?" – Natalia thầm nghĩ trong đầu, và rồi nhớ tới lần ở trong câu lạc bộ thể hình, cái lần mà có tên ở đó nói với cô về "nầm" cô liền đỏ mặt, quay lại nhìn Tuấn Vũ với ánh mắt hình viên đạn, răng nghiến ken két mà rít tên anh chàng lên trước sự ngạc nhiên khó hiểu của đám người còn lại.

– Tôi không ăn cái này, không ăn. – Nat ngay lập tức đẩy miếng nầm ra chỗ khác, Hải Băng nhanh tay gắp miếng nầm béo ngậy, chấm nhanh vào bát gia vị rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành, Nat nhìn cô với ánh mắt kinh dị.

Hai cô nàng thừa dịp trêu chọc Nattalia khiến cho cô nàng nổi giận và thề không bao giờ ăn món này, cũng không cho phép mấy người ở đây được ăn nữa. Tuấn Vũ mỉm cười nhìn cô nàng đang bị hai đứa cháu tinh nghịch vây. Tuấn Phong nhận ra cái gì đó là lạ từ ông cậu thì rướn mày ra hiệu cho anh trai cùng quan sát, cả hai người nhìn ông cậu rồi lại cùng nhìn nhau khẽ lắc đầu mỉm cười đầy ẩn ý.

– Anh ta đi đâu vậy? – Sau khi từ nhà vệ sinh trờ lại thì không thấy Tuấn Vũ, Nat liền thắc mắc.

– Đi thanh toán rồi, hóa đơn nè. – Hải Băng chìa tờ hóa đơn dài cả gang ra trước mặt Nattalia.

– Gì? Sao lại bắt anh ta thanh toán? Anh ta làm gì có tiền, nào đứng lên, hai người đàn ông các anh ra thanh toán cho cậu mình đi, nào đi đi. – Vừa nói Nat vừa đẩy hai người đàn ông còn lại về phía quầy thu ngân, cả hai không hiểu gì nhưng vẫn mạnh mẽ tiến về phía đó.

– Hai đứa dắt díu nhau qua đây làm gì vậy? Thanh toán xong rồi, đi thôi. – Tuấn Vũ phe phẩy cần tờ liên ngân hàng trên tay tươi cười nhìn hai thằng cháu đang đứng khoanh tay nhìn nhau.

– Này em nói xem có chuyện gì đang xảy ra ở đây? – Khánh Duy ghé tai Tuấn Phong thì thầm. Anh nhìn qua Tuấn Vũ một cái rồi nhún người tỏ vẻ không biết rảo bước quay đi.

Trong khi đó thì hai chị em Hải Huệ cũng gặng hỏi Nat vì lí do gì lại nói cậu của họ không có tiền, nghe cô nàng tường thuật mà cả hai đều cười không ngậm được mồm, thiếu chút nữa thì cười phá lên, Hải Băng quay sang thầm thì với Hải Huệ. – "Có khi nào bệnh viện bị phá sản mà cậu Vũ giấu chúng mình không? Ôi trời khẩu nghiệp, khẩu nghiệp quá". – Tự nói rồi lại tự lấy tay vả nhè nhẹ vào miệng mình cười.

Hải Huệ thộn mặt nhìn Hải Băng.

– Đùa. Đùa thôi mà, đừng làm ra vẻ mặt đó chứ. Nhưng cậu Vũ cũng thật quá ác mà, ai lại lừa con nhà người ta thế bao giờ, hí hí. – Hải Băng lại bụm miệng cười đầy nham hiểm, Nat nhìn cô mà không hiểu họ đang nói cái chuyện gì.

Sau khi trở về nhà, Tuấn Vũ đang lúi húi ngồi buộc dây giầy, Hải Băng đứng ngay phía sau, tay cầm cốc nước, lưng dựa vào tường nhìn ông cậu:

– Này cậu.

– Hả? Gì vậy? Con ranh này, như ma vậy. Tuấn Vũ bị giật mình, mặt hốt hoảng ngoảnh lên nhìn con cháu gái đang đứng vắt vẻo bên cạnh.

– Cháu hỏi cậu. Từ khi nào cậu nhận lương dưới hai con số vậy?

– Hỏi làm gì vậy? Cháu nhìn mặt cậu như này có thể nhận mức thấp hơn sao? Quá coi thường tài năng của cậu cháu đó. – Tuấn Vũ vênh mặt, hất tóc lên nhìn con cháu đang lừ lừ nhìn mình bỗng thấy chột dạ.

– Tốt, bác sĩ cao cấp, lương tính bằng đô, đại cổ đông của bệnh viên tư lớn nhất nhì thành phố Hạ Long, lại dám giả nghèo giả khổ lừa đảo con nhà người ta, cái gì mà lương chưa đến mười triệu đồng? Cậu giỏi, giỏi lắm. – Vừa nói cô nàng vừ nghiến răng bóp cổ Tuấn Vũ mà lắc qua lắc lại, khi anh chàng giãy dụa xin tha, lúc đầu còn giả ngơ nhưng nhớ lại lời nói với Nat trước đó, khiến anh chàng chột dạ.

– Đừng, cháu đừng có mà nói cho cô ta biết, nếu không ngày mai thôi cháu sẽ không cả thấy xác của cậu nữa. Please! – Anh chàng làm ra cái vẻ mặt đáng thương cầu xin Hải Băng. Cô dơ nắm đấm lên dọa anh.

Khi đó:

– Được lắm, được lắm, đồ vô lương tâm, vô liên sỉ nhà anh, Chu Tuấn Vũ, uổng công tôi thương xót anh không có tiền, dám lừa bà đây ư? – Vừa hay xuống nhà lấy nước Nat đã vô tình nghe được câu chuyện của hai cậu cháu và giờ thì đang bị tổn thương sâu sắc và muốn giết người nhưng tuyệt đối không thể để cho Tuấn Vũ chết nhẹ nhàng như thế được.

Áo cưới Thiên đường

Bảo Trâm khệ nệ ôm đống vải vóc trên tay, trên vai khoác thêm cái túi to đoành, lúc nào cũng thấy cô ấy đeo cái túi như cái bị ấy, mặc nhiên trong đó có đủ thứ trên trời dưới đất, Hải Băng gọi đó là cái túi doraemon, cần cái gì hô một tiếng là cô ấy lôi ra cho được ngay.

Với với tay đang cầm thêm mấy cái túi nữa cố gắng nắm lấy tay nắm cửa, vừa chạm được tay nắm lấy nó, thì cái tay nắm cửa chuyển động, cửa bị kéo vào trong, Bảo Trâm theo đà, ngoài người về phía trước, mất đà, lại cộng thêm đống đồ lỉnh kỉnh, rất tự nhiên, cô ngã xuống, đè lên người phía trước, cô chỉ kịp "Á" lên một tiếng, rồi là tiếng rầm. Vải trên tay cô phủ cả lên mặt người đó, anh ta cuống cuồng gạt sang một bên, mặt hai người giờ sát lại gần nhau vì thứ duy nhất ngăn cách giữa hai khuôn mặt là tấm vải đã bị lôi ra, mũi cô chạm vào mũi anh, khiến cả hai bối rối, tròn mắt nhìn nhau, bất động, chỉ có tiếng tim đập thình thịch, với đống đồ lỉnh kỉnh, Bảo Trâm không thể tự đứng lên được, khi thực sự trở về với thực tế, cô cứ thể nhúc nhích, quẫy người trên cơ thể Hải Anh, hai cơ thể có sự cọ sát liên tục khiến anh chàng bất giác bị hoảng, nắm chặt lấy hai vai cô, lúc này cô mới sững người dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!