Áo cưới Thiên đường.
– Đến rồi sao? Anh cũng nhanh quá vậy? – Hải Băng ngước mắt nhìn người vừa bước vào, cô cất tập bản thảo sang một bên, nghiêng đầu nhìn anh ta.
– Tôi đến đòi quyền lợi của mình thôi, không phiền chứ?
– Nếu giờ nói là phiền thì anh đi về chắc? – Nói đoạn thấy Louis Hoàng quay người đi Hải Băng nhổm dậy dơ tay lên. – Ế, đùa thôi mà. Đừng về thật chứ.
– Thì tôi cũng đùa cô thôi mà. Nhưng tôi muốn thay đổi điều kiện đã thỏa thuận trước đó. – Ngồi xuống trước mặt cô anh ta thong thả nói.
– Này, anh đừng yêu sách nhá, tôi đã đồng ý cho anh cùng hợp tác trong dự án lần này là quá đáng lắm rồi nhé. – Hải Băng nhảy dựng lên khi nghe Louis Hoàng đòi đổi điều kiện trao đổi.
– So với hạnh phúc cả đời của bạn thân cô thì điều này chỉ như muốn bỏ bể thôi, yên tâm không làm khó cô.
Nhìn anh ta với ánh mắt dò xét đầy nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý nghe xem điều kiện anh ta muốn đổi là gì, Hải Băng tròn mắt nhìn anh ta đầy ngạc nhiên, vừa nghe vừa há mồm tròn mắt gật đầu lia lịa, bản mặt cô lúc này khiến người đối diện cũng không nhịn được cười. Cái bản mặt đậm chất trẻ ngơ.
– Này, này, nghe có hiểu được không mà cứ gật gật, mặt đần ra thế? – Louis Hoàng nhíu mày nhìn cô
– Hiểu, hiểu mà, à không hiểu, sao anh lại làm vậy?
– Sau này sẽ nói cho em biết sau. Oke, không làm khó em chứ?
– Hì! không khó, không khó, cái này dễ em đáp ứng được. – Hải Băng cười tít, tay xua xua làm ra điệu không vấn đề gì.
Giải quyết được vấn đề, lại có lợi, Hải Băng thích điều đó, dù mục đích của Louis Hoàng là gì thì cũng không bất lợi cho cô và áo cưới Thiên đường, cô đáp ứng được. Nhìn bộ dạng thích thú của cô anh ta không biết phải nói gì hơn, chỉ biết mỉm cười lắc đầu, dù sao thì mục đích ban đầu của anh ta cũng chẳng phải muốn đòi hỏi gì từ cô, chẳng qua là do cô cố chấp đòi trả ơn, không muốn mắc nợ ân tình từ anh ta nên mới tìm cái điều kiện gì đó đại đi để trao đổi với cô, nhưng nay anh ta đã tìm được mục đích khác mà theo như anh ta thấy là tốt hơn nên lấy nó làm điều kiện trao đổi vì đã giúp Nat thoát được vụ hôn ước kia.
Vốn bản tính tò mò, lại không hiểu quan hệ của Liza và Louis Hoàng là gì mà khiến anh ta phải làm như vậy, hải Băng quyết trí thám thính xem giữa họ là gì. Cô để ý Liza nhiều hơn, nhưng tuyệt nhiên không thấy có bóng dáng Louis Hoàng lảng vảng qua, bình thường cũng ít khi để ý đến chuyện đời tư của người mẫu cho lắm nếu như họ không làm gì ảnh hưởng đến công việc, nhưng lần này cô nàng lại có sự quan tâm hơi đặc biệt.
– Đông cung? Ồ, cô cũng xem thể loại phim này sao? – Trong lúc nghỉ trưa, thấy Liza ngồi một mình Hải Băng liền le ve lại gần, thấy cô tới, cô ấy chỉ ngước mắt lên một cái rồi khẽ gật đầu, lại lạnh lùng xem phim của mình.
– Nghe nói phim này ngược tâm lắm, xem ám ảnh lắm hả.
– Nếu cuộc đời cô còn ngược hơn cả phim thì không có bộ phim nào ám ảnh được cô hết.
Tắt điện thoại, bỏ vào túi xách, Liza nhìn Hải Băng, ánh nhìn của cô có cái gì đó khiến Hải Băng sờ sợ, chỉ biết gật đầu, thoáng nhìn xuống, thấy trên cổ tay Liza có vết bầm, theo phản xạ, cô nhanh chóng cầm lấy tay cô ấy, bị bất ngờ, Liza cố giật tay ra khỏi tay cô, lùi lại một bước.
– Làm cái gì vậy? – Liza nắm lấy cổ tay mình, ánh mắt phòng vệ nhìn Hải Băng.
– Tôi không có ý gì, chỉ là vết tím trên tay cô, để tôi lấy đá trườm cho nhé. – Hải Băng nhanh chóng chạy đi trước sự ngạc nhiên của Liza, cô ấy ngồi phịch xuống, nhìn theo bóng Hải Băng, chưa đầy một phút sau cô quay trở lại với túi chườm lạnh, đưa ra trước mặt Liza, ngước mắt nhìn Hải Băng, không để cô ấy kịp phản ứng, Hải Băng nhanh nhảu kéo tay Liza về phía mình, đặt túi chườm vào cổ tay cô ấy, mắt chăm chú nhìn, miệng nói:
– Tôi nói cho cô nghe, người mẫu các cô nên chú ý thân thể mình một chút, da cô trắng như vậy, vết bầm lại càng lộ rõ, người tử tế thì không sao, đám báo lá cải mà thấy lại có tít này tít nọ ngay. Mà sao bị bầm vậy? – Hải Băng ngước mắt nhìn Liza, khuôn mặt cô ấy chợt biến sắc, tự mình cầm lấy túi chườm, miệng nói không sao rồi nhanh chóng rời đi trước sự ngơ ngác khó hiểu của Hải Băng:
– Mình chỉ là muốn tốt với cô ấy một chút thôi mà, có cần thiết phải phòng vệ như vậy không? Quái lạ. – Hải Băng miệng lẩm bẩm, mắt vẫn nhìn theo bóng Liza rời đi.
Sau bữa tối, Hải Băng lười biếng nằm dài trên sofa mặc cho anh chàng chăm chỉ Tuấn Phong rửa bát, cô suy nghĩ mông lung không hiểu Liza là như thế nào, giữa cô ta và Louis Hoàng là mối quan hệ gì? Vết bầm trên tay cô ấy có khi nào do Louis Hoàng gây ra, có khi nào mối quan hệ của họ giống như trên mạng xã hội người ta vẫn hay đăng tải đầy ra, cô ấy bị anh ta bạo hành?
Nghĩ như vậy, cô nàng bật dậy như tôm, khiến Tuấn Phong cũng phải quay sang nhìn cô, cô cười toe nhìn lại anh rồi nhanh chóng đặt chiếc gối ôm xuống ghế, tiến lại phía anh, vòng tay ôm sau lưng, áp má vào tấm lưng vừa rộng vừa ấm của anh, có chút khựng lại, anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô:
– Sao vậy? Định tạo phản hả?
– Hứ, liệu có khi nào anh đánh em không?
– Ngốc, sao hỏi mấy câu như vậy? Anh có quyền gì đánh em? Trên thế giới này không ai có quyền đánh em trừ bố mẹ em, chỉ người sinh ra em mới có quyền động vào em. Anh không bao giờ làm tổn thương em, ngoan đừng suy nghĩ linh tinh. Lại có chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trí người yêu anh sao? Tuấn Phong quay người, ôm lấy eo cô, dựa trán mình vào trán cô âu yếm nhìn cô.
– Em vốn không hiểu Hoàng Anh Minh đó là ý gì? Tự nhiên bảo em gia hạn hợp đồng với Liza thêm một năm, còn nhờ em để ý đến cô ấy, còn nữa hôm nay em thấy trên tay cô ấy có vết bầm nên có chút chút băn khoăn. Hải Băng trầm ngâm.
– Theo những gì anh biết thì một người đàn ông tự nhiên quan tâm đặc biệt đến cô gái nào đó một là muốn lợi dụng cô ta, hai là anh ta có tình cảm đặc biết với cô ta. – Tuấn Phong gật gù.
– Vậy, chắc chắn anh ta lợi dụng cô ấy, bạo hành cô ấy nên mới có vết thương kia, thật là nham hiểm quá quắt mà, em quên mất vết sẹo này cũng do anh ta mà ra, uổng công em còn nghĩ tốt cho anh ta. Hải Băng nghiến răng, nheo mắt hình viên đạn mà đay nghiến Hoàng Anh Minh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!