Louis Wedding.
Khi vừa bước vào phòng làm việc đã thấy Đồng Anh Phương ngồi trên bàn làm việc cuả mình, Loui Hoàng nhếch mép cười rồi tiến lại gần cô ta, ngồi vào ghế, chống tay nhìn cô ta.
– Không hoan nghênh tôi sao? – Anh Phương nhoài người về phía anh.
– Hoan nghênh? Cô lại trở về để gây thêm sóng gió gì cho thành phố này nữa vậy? Nghe câu này của anh, cô ta phá lên cười, nói với anh rằng đã quá đề cao cô ta rồi, cô ta trở về chỉ là để lấy lại những thứ thuộc về cô ta mà thôi.
***
Cuối tuần này Tuấn Vũ sẽ có một chuyến đi công tác xa lên các tỉnh miền núi, nghe thấy vậy, Đồng Anh Phương ngỏ ý muốn đi cùng anh, dù sao cô ta cũng là bác sĩ, cũng có thể giúp đỡ được cho anh, nhưng không muốn gây hiểu lầm nên anh đã từ chối. Không chỉ có Anh Phương mà ngay cả Nattalia khi nghe thấy chuyện này cũng muốn đi theo, cô nói với anh rằng mình muốn đi cùng
– Không phải cuối tuần này cô phải trở về Pháp hay sao? – Tuấn Vũ đang xếp đồ ngước mắt nhìn Nattalia.
– Ờ, thì sao? Tôi không về nữa. Anh có cho tôi đi cùng không?
– Không được, tôi đi làm việc không phải đi chơi, ở mấy nơi đó đường xá khó đi, tôi không thể lo cho cô được, với cả cô có lệnh điều động trở về rồi, ngoan ngoãn trở về đi.
– Anh không giữ tôi lại à? – Bất chợt cô nói câu này khiến chính bản thân cô và anh đều cảm thấy có gì đó không được ổn. Nat mím môi, Tuấn Vũ không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ nhìn cô một cái rồi rời đi.
Cô nàng này đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được ý định của cô, để lại cho Hải Băng một tin nhắn rồi lén lút leo lên xe của Tuấn Vũ nằm yên vị trên đó dưới đống đồ, thích chí ôm miệng cười, Tuấn Vũ cảm thấy có gì đó động đậy phía sau nhưng lại tự cho là do đồ để nhiều nên khi đi xe bị xóc nên mới thế mà không hay biết là mình bị theo đuôi, chỉ đến khi xe đã đi ra khỏi thành phố xa lắm rồi, khi mà cô nàng kia đã đánh một giấc ngon lành do xe đi vào ổ gà xóc quá mới làm cô nàng giật mình tỉnh dậy, lóp ngóp ngoi lên giữ đống đồ để phía ghế sau mà hồn nhiên vươn vai ngắp dài, sự xuất hiện đột ngột của cô khiến Tuấn Vũ bị bất ngờ, xe đang đi bon mà bị phanh gấp, làm cho Nattalia ngã nháo nhào, cô rú rít lên đay nghiến anh.
– Cô cô… Không phải giờ này cô phải ở sân bay rồi sao? Leo lên đây từ bảo giờ? – Tuấn Vũ trố mắt nhìn cô gái đang lù lù trước mặt
– Nếu anh tử tế cho tôi đi cùng thì tôi có phải trốn chui trốn lủi như này không, nằm ngủ mà bị cả đống đồ đè lên người đau chết đi được, ầy. – Vừa nói vừa mở cửa trước ngồi lên ghế phụ cạnh anh.
– Đi xuống, tôi bắt xe cho cô trở về. – Tuấn Vũ mở cửa xe, toan lôi cô nàng xuống, nhưng cô nhất quyết nhoài người bám lấy vô lăng không chịu xuống, còn dơ chân đạp anh. Bất lực với cô, không lôi được cô xuống đành lên xe, quay lại.
– Sao lại quay lại? Tôi đã bảo không về còn gì? Giờ về thì máy bay cũng cất cánh rồi.
– Sang đường, đổ xăng. – Anh lạnh lùng đáp trước khuôn mặt ngơ mgác của cô. Nghe anh nói thế cô thích thú mỉm cười, vậy là không bị đuổi về nữa.
Trong khi đó thì mọi người nháo nhác đi tìm Nattalia vì đã đến giờ ra sân bay mà không thấy cô đâu, chỉ khi nghe Hải Băng nói cô đi Lai Châu rồi thì mới ai về nhà nấy, họ còn biết nói gì nữa.
– Con bé này nó lại muốn giở trò gì đây? – Tuấn Phong nhíu mày có vẻ không hài lòng khi nhận được tin Nattalia không trở về Pháp và đã xin nghỉ phép dài hạn. Vậy là cô không bị dàng buộc bởi tổ chức nào, có thể tự do tự tại ở lại đây muốn làm gì thì làm.
Con đường từ thành phố lên Lai Châu khá dài, mặc dù đã được cải thiện khá nhiều nhưng vẫn còn có những đoạn đường khá hiểm trở và khó đi, nhiều lần xe đi vào đoạn đường cua, đường khó xóc lên xóc xuống, nghiêng ngả từ bên này qua bên kia khiến cho người trên xe cũng cảm thấy khó chịu, vậy mà cô nàng này vẫn có thể ngủ ngon lành được, có lúc quặt đầu hẳn sang một bên, làm cho Tuấn Vũ phải dừng xe lại cho cô ngủ.
Tóc xõa xuống che hết gần nửa khuôn mặt cô gái, từng lọn tóc ngắn đụng đậy chơi đùa trên khuôn mặt cô, cô khẽ rùng mình, có lẽ do điều hòa trong xe để khá thấp. Nhấn nút tăng nhiệt độ lên một chút rồi quay người lấy chiếc áo phía sau ghế xe khoác lên người cho Nattalia, khoảnh cách giữa hai người khá gần, gần đến mức anh có thể cảm nhận được từng hơi thở nhè nhẹ của cô, thường ngày cô quậy là thế, nghịch ngợm là thế, làm đủ trò để trêu tức anh, nhưng giờ khi ngủ anh lại cảm thấy cô thật dễ thương, vén đám tóc đang che trên khuôn mặt cô sang một bên, để lộ ra đôi lông mi dài dài, cong cong, bất giác đặt một nụ hôn nhẹ như không lên chán Nattalia, rồi sững người, anh tự nghĩ mình đang làm cái gì thế này? Không lẽ anh bị cô làm cho động lòng ư? Tim bỗng đập nhanh hơn, anh nhanh chóng thu mình về chỗ, cùng lúc đó cô tỉnh dậy, cựa mình, nhìn xuống thấy chiếc áo đắp trên người mình, rồi nheo mắt nhìn sang Tuấn Vũ, anh cũng nhìn cô, thoáng chút bối rối, nhưng nhanh chóng, cô lại nhắm mắt lại, ngủ tiếp, anh thở phảo nhẹ nhõm rồi cho xe rời đi.
Khi cả hai đến được thành phố Lai Châu thì cũng đã tối muộn, giờ này cũng không thể tiếp tục đi vào bản được nữa nên cả hai đành phải qua đêm ở đây.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người theo sự chỉ dẫn của chủ khách sạn đi về hướng xã Tà Tổng, theo như Tuấn Vũ nói, từ Tà Tổng sẽ tới bản Tia Ma Mủ, một bản vùng sâu vùng xa của tỉnh Lai Châu.
– Tại sao lại đi xa vậy?
– Ờ, Tia Ma Mủ, là một bản nhỏ vùng sâu cùng xa của huyện Mường Tè – Lai Châu, ở đây đa số đều là người dân tộc thiểu số, điều kiện vật chất thiếu thốn, thuốc men cũng không đầy đủ, tỉ lệ trẻ sơ sinh và sản phụ ở đây tử vong rất cao, chưa kể nơi đây người dân sống chủ yếu nhờ vào việc săn bắt thú rừng và trồng rau, hầu hết là tự cung tự cấp.
– Vậy, anh đến đây để khám bệnh cho họ? Nhìn anh như thế này mà lại chịu đến mấy nới xa xôi hẻo lánh điều kiện vật chất thiếu thốn như này cơ à?
– Ừ, mỗi năm bệnh viện sẽ chọn một nơi khó khăn và cử người qua đó khám bệnh và mang thuốc men cho họ, tiện thể tuyên truyền luôn. Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nhé. Nói cho cô biết, ở đây không có nước nóng cho cô tắm đâu đấy.
– Đừng dọa tôi, tôi từng ngâm mình trong nước lạnh giữa thời tiết âm mấy độ C đó, tôi được huấn luyện bài bản, không giống mấy cô tiểu thư yếu đuối của anh đâu. Đừng có mà đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Hai con người này không thể nói chuyện tử tế với nhau lấy nổi một ngày, kể cũng tốt, có người cãi nhau suốt dọc đường cũng giúp Tuấn Vũ đỡ nhàm chán hơn.
Toàn bộ người dân ở đây đã được trưởng bản tập chung tại nhà cộng đồng của bản, đa số đều là phụ nữ, trẻ con và người già, thanh niên trai tráng và thanh niên hầu như là không có, được biết là đa phần bọn họ đều đã xuống thành phố tìm việc làm thuê, không thì cũng đã vào rẫy ở tận trong rừng sâu, phải tối muộn hoặc hai, ba ngày sau mới trở về.
Một vài người nói được tiếng kinh, còn lại họ đều nói chuyện với nhau bằng tiếng dân tộc, lại rất nhanh, nhiều câu khó hiểu, nhưng lạ thay Tuấn Vũ vẫn có thể trả lời được họ, họ khá thân thiện và đặc biệt có vẻ quý mến anh, nhìn anh cùng họ cười nói vui vẻ tự nhiên khiến Nattalia bị đơ người, cứ đứng đó nhìn anh, lúc này cô cảm thấy anh cũnng soái lắm chứ bộ, không ẻo lả như ngày thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!