Chương 16: Vì yêu mà ăn

Sau những chuyện xảy ra, Bảo Trâm đã hiểu ra được nhiều điều và cũng nhiều lần muốn nói lời xin lỗi với Hải Băng nhưng đều là không có cơ hội mở lời, lần này lấy hết can đảm, cô đứng thập thò trước cửa phòng làm việc của Hải Băng, nửa muốn đi vào nửa không, Hải Anh đứng nhìn cô, hất hàm ý muốn nói cô vào, nhưng cô lắc đầu co rúm người lại. Anh thầm nghĩ "lúc chửi tôi cô có nhát gan đến thế đâu chứ" rồi một tay mở cửa, một tay đẩy cô vào trong, bị bất ngờ, cô toan quay lại thì thì anh nắm lấy tay giữ lại, đang tập trung làm việc bị hai con người kia quấy rầy cô chống cằm nhìn, điều kỳ lạ là Hải Anh đang nắm tay Bảo Trâm, biết là Hải Băng đang hiểu lầm nên anh và cô vội vã đứng cách xa nhau, Hải Anh ngồi xuống ghế trong phòng, Hải Băng nhìn anh đầy khó hiểu, anh cười toe lắc đầu chỉ sang Bảo Trâm. Bảo Trâm tiến lại bàn làm việc của cô, đưa cho cô một tấm phong bì trắng, Hải Băng trố mắt hốt hoảng

– Hối lộ? – Bảo Trâm vội vã lắc đầu.

– Đơn xin thôi việc? – Bảo Trâm lại lắc đầu.

– Thôi thôi, không xem, không mở. – Hải Băng lắc đầu nguây ngẩy tay đẩy chiếc phong bì về phía BảoTrâm mặt đầy phòng thủ.

– Để em. – Hải Anh nhanh tay nhanh chân lấy tấm phong bì, Bảo Trâm liếc mắt nhìn anh, anh cười toe mở ra.

– Vé xem film? – Cả hai cùng đồng thanh nhìn Bảo Trâm. Cô gật đầu. Hải Anh phì cười đập đập tay lên trán mình thả người xuống ghế, anh đang tự hỏi cô gái này đang nghĩ gì lại đi dùng vé xem film là quà xin lỗi nữa.

– Em muốn đi xem fiml với chị? – Hải Băng nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ.

– Không, ai muốn đi xem film với chị chứ? Chỉ là, mọi chuyện xảy ra em muốn nói câu xin lỗi với chị, còn chị muốn đi với ai kệ chị. – Lấy hết can đảm, Bảo Trâm cúi mặt lí nhí nói.

– Hả? Xin lỗi? – Cô hết nhìn Bảo Trâm lại quay sang nhìn Hải Anh, cậu gật gật đầu. Hải Băng bước ra khỏi bàn đứng trước mặt Bảo Trâm, đặt tay lên vai cô mỉm cười

– Chị thích món quà này, cũng định đi xem film này, thật tốt quá lại được tặng vé. – Nghe được lời này của cô cả hai người nhìn nhau cười. Bảo Trâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô như trút được gánh nặng. Trong khi đó, qua lớp cửa kính bà Ngọc Hà đã nhìn thấy được vẻ mặt tươi cười của hai cô gái, cũng phần nào yên tâm hơn.

– Bảo Trâm có vẻ như đã thay đổi rồi. – Bà Ngọc Hà nói chuyện cùng bà Hạ Vi

– Ừ, dạo gần đây có vẻ như con bé thay đổi khá nhiều. – Bà Hạ Vi dừng tay, bỏ đống vải sang một bên.

– Dạo gần đây thấy Hải Anh và con bé khá thân thiết.

– Hải Băng? – Bà Hạ Vi nhìn bạn mình.

– Không Bảo Trâm, từ khi thằng bé đó xuất hiện mọi chuyện có vẻ ổn hơn, không còn căng thẳng như trước.

– Ừ, Nếu thằng bé… – Bà Hạ Vi bỗng ngập ngừng, khóe mắt bà bắt đầu đỏ hoe, Bà Ngọc Hà hiểu bà đang muốn nhắc đến ai, bà nắm lấy bàn tay bà Hạ Vi an ủi.

Trở về nhà cũng đã tối muộn, trên con đường quen thuộc, hai bên đường là hàng cây ban hồng đang vào mùa trổ hoa, chỉ còn lại mấy chiếc lá lưa thưa, cánh hoa mỏng manh bay nhè nhẹ trong gió, cảnh sắc lúc này im ắng tĩnh mịch khác hẳn với sự ồn ào của ban ngày, bà Hạ Vi một mình đi bộ về nhà, bà cảm giác như có ai đó đang đi theo mình, lấy hết can đảm quay đầu lại nhưng không có ai, khẽ lắc đầu cho rằng mình quá nhạy cảm và tiếp tục đi.

Người đàn ông lặng lẽ đi theo bà đến tận cổng nhà, chờ khi bà đóng cửa tắt đèn rồi mới quay người bỏ đi. Ngôi nhà đã hơn mười năm kể từ khi ông rời đi vẫn vậy, nhưng nó không còn tràn ngập tiếng cười của trẻ nhỏ, của đôi vợ chồng hạnh phúc nữa mà thay vào đó là sự im lặng, cô quạnh, hàng ngày chỉ có một người phụ nữ đơn độc sớm tối đi về, chờ đợi trong vô vọng.

– Chú lại đi tìm cô ấy? – Tuấn Phong ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông cô độc trở về.

– Con chưa về sao? – Ông bỏ chiếc mũ lưỡi trai màu đen xuống bàn, rồi tiến đến tủ rượu, rót hai ly, ông đưa cho anh một ly rồi uống cạn ly của mình.

– Sao chú không nói cho cô ấy biết chú đã trở về?

– Năm đó rời đi, chú chỉ mong sẽ mang được thằng bé về cho cô ấy, nhưng thời gian không chờ người ta, đã hơn mười năm, đến một chút thông tin về thằng bé cũng không có được, chú không biết làm sao đối diện với cô ấy. – Ông đau khổ đưa tay lên vuốt mặt.

Ông, Đặng Hải Bình – Người đàn ông từng trải, một thiếu tá đặc công thời bấy giờ, chỉ vì một lần làm nhiệm vụ mà để lạc mất cậu con trai mười tuổi đi mất mà ôm hận đến tận bây giờ, ngày đó bà trách ông không chăm lo cho gia đình, lúc nào cũng chỉ có công việc, để lạc mất con trai, bà còn từng nói nếu không tìm được con trai thì cả đời này cũng không tha thứ cho ông, không muốn gặp mặt ông. Từ ngày đó ông lặng lẽ ra đi, để lại mình bà một mình cô độc, ngày ngày nhớ mong ông và con trai trở về.

Nhận được cặp vé xem film của Bảo Trâm, Hải Băng liền hẹn Tuấn Phong cùng đi xem, đây cũng coi như là lần đầu hẹn hò cùng nhau của hai người.

– Xem film? Em đang mời anh hẹn hò với em? Bảo sao cứ úp úp mở mở. – Xe dừng trước cửa rạp chiếu phim, Tuấn Phong nhìn vào trong rồi tỉnh bơ nói.

– Để em rủ Hải Anh. – Ngay lập tức cô cho cặp vé vào túi xách, nguýt dài anh.

– Ai cho phép, nếu cậu ta dám đi anh sẽ thịt cậu ta. – Nắm lấy tay cô, anh lập tức kéo cônvào phòng chiếu phim. Cô thích thú cười tít mắt đi theo anh.

Đã từ rất lâu cả hai mới lại có thời gian hẹn hò cùng nhau, thật ra thì đây là lần đầu tiên đúng nghĩa gọi là hẹn hò, cùng nhau đi xem film, cùng nhau ăn bữa cơm. Lần này cô thật sự được ăn cơm do anh nấu, cô thích thú nhìn anh mặc tạp dề, tay cầm miếng cà rốt ăn ngon lành, bất chợt anh há miệng, cô tròn mắt nhìn anh, anh hất hàm về miếng cà rốt:

– Anh muốn ăn? Em hay cà rốt? – Cô nhìn anh như sinh vật lạ, anh phì cười vì câu hỏi ngây ngô của cô, không đợt cô đút cho, anh nhanh miệng cắn lấy một miếng.

– Không phải anh ghét cà rốt từ bé sao? – Cô ngạc nhiên nhìn anh ăn ngon lành

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!