Kể từ ngày đó, Hải Huệ luôn tìm cách tránh mặt Khánh Duy, cô sợ nếu cứ hàng ngày gặp anh sẽ làm cho cô không thể từ bỏ được mất, cô hay cố tình đi sớm hơn giờ mà anh thường đón cô, và kiếm cớ về muộn hơn hoặc bận gì đó để tránh mặt anh, anh có gọi điện cô cũng tìm cách kiếm cớ trả lời thật nhanh để cúp máy, rồi lòng lại buồn rười rượi, cảm giác đau lòng đó thật khó chịu. Nếu là trước đây cô sẽ không bỏ lỡ bất kì cuộc gọi nào của anh.
Dường như nhận ra được có gì đó bất thường ở cô, Khánh Duy tìm cách dò hỏi những người thân cận của cô nhưng có vẻ như không ai có thể giúp anh trong trường hợp này, vì cô nàng không tâm sự gì với đồng bọn nên họ cũng bó tay, không ai giúp được mình thì đành tự lực cánh sinh, biết lịch làm việc của cô hôm nay sẽ đến nhà Hải Anh tập vật lý trị liệu cho bố anh, chờ sẵn ngoài cổng, đứng nép vào góc khuất đợi cô.
Tình trạng của ông Hải đã có nhiều chuyển biến, ông đã có thể tự nâng được cánh tay lên, cơ thể đã có sức hơn, thần trí cũng nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều, Hải Anh rất vui mừng vì điều đó, anh rất coi trọng người bố này, từ khi mẹ anh mất đi thì ông luôn là người yêu thương chăm sóc anh, không giống như người anh trai ruột lạnh lùng suốt ngày tìm cách bắt bẻ anh, thỉnh thoảng con trai lớn nhà này mới vào xem bố mình một chút mặc dù ở trong cùng một ngôi nhà.
– Gần đây không thấy anh Duy đến đón Huệ? Hải Anh tiễn Hải Huệ ra cổng, cảm thấy tò mò nên hỏi cô.
– À, anh ấy bận. Được rồi, cậu vào đi, mình tự đi được rồi. – Hải Huệ đón lấy túi xách từ Hải Anh, định quay đi, bất chợt bị anh cầm tay lôi lại, cô có chút giật mình, ngước mắt nhìn anh
– Cảm ơn Huệ, sức khỏe của bố Hải Anh đã khỏe hơn rất nhiều, thật may mắn vì có bác sĩ giỏi như Huệ.
– Việc nên làm, Huệ là bác sĩ, chăm sóc người bệnh là trách nhiệm của mình, không cần khách sáo thế đâu. Hải Anh cũng giúp đỡ nhiều cho chị gái Huệ mà, chúng ta là bạn, không phải sao? – Cô mỉm cười nhìn anh, đang tươi cười, bất chợt khuôn mặt trở nên gượng gạo, Hải Anh nháy mắt với cô, rồi vội vàng buông tay cô ra.
– Anh đến từ bao giờ vậy? – Hải Huệ lắp bắp nhìn Khánh Duy, cô không ngờ anh lại xuất hiện ở đây vào giờ này. Không nói gì, anh chỉ gật đầu chào Hải Anh rồi kéo cô đi, bị bất ngờ cô nhìn Hải Anh với ánh mắt cầu cứu nhưng trong trường hợp này anh chàng biết thân biết phận chỉ đứng im vẫy tay chào hai người rồi khẽ mỉm cười đầy ẩn ý, có lẽ là người đứng ngoài nên anh đã hiểu ra điều gì đó còn chính hai người trong cuộc còn đang lơ ngơ chưa nhận ra.
– Anh bị sao vậy? Tự nhiên lôi em ra đây, đau tay em đấy. – Hải Huệ giật tay ra khỏi tay anh, xoa xoa cổ tay mình tròn mắt nhìn anh.
– Anh bị ốm rồi. Bác sĩ khám bệnh cho anh đi. – Ngồi phịch xuống đất làm ra vẻ mặt nhăn nhó khổ sở nhìn cô.
– Anh đau ở đâu sao? Để em xem nào. – Vội vàng ngồi xuống bên cạnh, sờ trán, nắn tay anh, nhìn hành động cuống cuồng không kiểm soát của cô khiến anh không nhịn được cười nắm lấy bàn tay cô.
– Anh lừa em? Mặc kệ anh. – Biết anh giả vờ, cô giận dỗi đứng dậy định bỏ đi, bất giác anh nắm lấy tay cô giữ lại, cô bàng hoàng nhìn anh, anh nhìn cô, vẫn vẻ mặt khổ sở như vừa nãy, cô nhìn anh đầy khó hiểu, tim bỗng đập nhanh hơn, mặt nóng bừng, hướng ánh mắt đi chỗ khác, tránh ánh mắt anh đang nhìn mình.
Kéo tay Hải Huệ định đứng lên nhưng không may bị mất thăng bằng, anh làm cho cô ngã theo mình, nằm đè lên người anh, cô vội vàng đứng dậy nhưng lại bị anh lôi xuống, bất giác cô gắt lên bực bội làm anh đứng hình, lần đầu tiên anh thấy cô tỏ ra khó chịu với mình như thế.
– Anh có thôi đi không? Em không rảnh để ở đây đùa giỡn với anh, anh đi tìm người khác mà giỡn. – Anh ngơ ngác nhìn cô bỏ đi, không hiểu mình đã làm gì khiến cô giận mình như vậy.
Bệnh viện.
Nhận được tin Hải Huệ bị tai nạn mọi người nháo nhác kéo nhau đến bệnh viện, do bỏ đi trong sự bực tức lại không để ý đến xung quanh nên cô không tránh kịp bị chiếc xe ô tô tông phải, nhất thời chưa tỉnh lại được ngay, vẫn đang trong tình trạng hôn mê mặc dù đã qua cơn nguy hiểm.
Khánh Duy cảm thấy ân hận vì điều này, không ngờ vì mình mà cô lại phải nằm đây như thế này, mặc dù không phải lỗi do anh, nhưng anh không thể không tự trách mình.
– Nếu lúc đó anh đi theo cô ấy thì… – Khánh Duy ngập ngừng nói.
– Anh, anh đừng tự trách mình nữa, anh về nghỉ ngơi đi, em và Nat sẽ ở đây. – Hải Băng trấn an anh, Khánh Duy nhìn sang mẹ mình, bà khẽ gật đầu rồi cùng anh ra về.
Nhìn con trai buồn rầu bà Ngọc Hà khẽ xoa xoa tay anh an ủi, bà là người hiểu anh nhất, mặc dù không phải mẹ đẻ nhưng bà thương anh không kém gì Tuấn Phong, chính vì điều đó mà anh luôn coi trọng và biết ơn dưỡng dục của bà, bà là người thấu tình đạt lý lại hiểu chuyện vì vậy anh luôn muốn nghe lời khuyên từ bà.
– Con bé sẽ không sao.
– Con không hiểu tại sao gần đây cô ấy luôn tránh mặt con, hôm nay lần đầu tiên cô ấy nổi giận với con, con không biết mình sai ở đâu, nhìn thấy cô ấy nằm bất động con ước mình có thể chịu nỗi đau thay cô ấy.
– Khi nào con bé tỉnh dậy con hãy nói điều này với con bé, có những điều nếu muốn làm với nhau thì đừng đợi mà hãy làm luôn, người trẻ tuổi các con thường hay ngại nói ra điều trong lòng mình, hoặc tự suy nghĩ này nghĩ kia, không biết đối phương nghĩ như thế nào về mình, nhưng lại không biết một điều đơn giản rằng sao mình không hỏi thẳng người đó, đừng để trong lòng, đến lúc mất đi mới hối hận.
Những điều bà nói dường như làm anh hiểu rõ ra điều gì đó, trong đầu anh hình ảnh Hải Huệ bỗng hiện ra, những lần anh bị thương đều do cô chăm sóc, những lúc tâm trạng anh không tốt đều là cô ở bên anh, lúc anh thất tình cũng là cô đi theo anh cả ngày, vậy mà anh đã làm gì với cô, giờ anh mới thật sự thấy cô quan trọng với mình.
– Nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, nhìn góc nào mình cũng thấy con bé này nó xinh đẹp là sao nhỉ? – Hải Băng chống cắm nhìn chăm chăm vào em gái đang nằm bất động trên giường bệnh.
– Ừ, nó xinh hơn mày gấp n lần ấy chứ. – Được đà Nattalia hùa theo.
– Thường ngày con bé nó léo nhéo bên cạnh quen rồi, giờ tự nhiên nằm bất động như thế này… ơ… ơ… ngón tay, ngón tay…
Hải Huệ có phản ứng, bác sĩ ngay lập tức được gọi đến, mọi thứ đều ổn định, cô sẽ tỉnh lại sớm, hai cô chị vui mừng nắm tay nhau.
Ngày hôm sau.
– Em không sao mà, không phải tay chân nguyên vẹn sao? – Hải Huệ dơ tay lên huơ hơu trước mặt Hải Băng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!