Chương 36: Gặp Phụ Huynh

Tem Munne66

Cả Jungkook và Do Jihan đều bị đưa vào phòng công tác sinh viên, thầy Im nghe tin Jungkook lại bắt nạt bạn học, ông bóp bóp trán đầy bất lực. Mỗi lần Jeon Jungkook có chuyện, ông chỉ hận bản thân lúc này sao không bệnh ở nhà đi, nhường cho thầy cô khác xử lý, chứ ông thật sự không còn lời gì để nói với trò Jeon nữa rồi, nói chỉ tổ thêm tức giận đến đau tim.

Bác sĩ Kim vừa đi là lại bắt đầu náo loạn không coi ai ra gì.

" Phụ huynh của hai trò sắp tới rồi" Thầy Im không nhìn hai người, chỉ giả bộ xem văn bản trên bàn vừa nói.

Jungkook và Do Jihan cả hai cùng ngồi trên ghế sofa dài, nhưng một người ở đầu sông, người thì cuối sông. Bị Do Jihan chơi một vố, Jungkook dù tức giận cũng không có chứng cứ, cậu rõ ràng đạp lên bụng Do Jihan không dùng bao nhiêu lực, vậy mà cậu ta cư nhiên hộc máu, đáng lí ra người tức hộc máu là cậu mới đúng. Thật không hổ là diễn viên, đến cảnh hộc máu cũng chịu chơi.

Jeon Junghyung nhận được thông báo mời phụ huynh đến, anh liền tức tốc từ trong đoàn phim chạy đến, sợ Jeon Jungkook bị gì. Nếu như Taehyung có ở đây, chắc chắn không tới lượt anh ra mặt.

Jeon Junghyung vừa vào cửa, thấy Jungkook ngồi vắt chân trên ghế không bị thương, anh thở phào nhẹ nhõm vội gọi một tiếng

" Bé..."

Khụ khụ... Jeon Jungkook ho đến lợi hại, cậu trừng đôi mắt đầy hơi nước vì giật mình, Jeon Junghyung không biết cậu đang ám chỉ điều gì, anh tiến đến vỗ vỗ lưng giúp cậu ngừng ho.

Thầy Im bị phụ huynh cho ăn bơ cũng không rảnh để truy cứu, cái ông đang suy nghĩ và không thể tin được chính là việc Jeon Jungkook đô con như vậy, cao như thế lại được phụ huynh gọi là 'bé'... Nhưng mà một tiếng 'bé' này, nếu như không nhìn dáng người của Jungkook, chỉ nhìn khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn long lanh của cậu lại rất phù hợp... Thầy Im cảm thấy mình điên rồi, khi không nghĩ đến chuyện không đâu, ông hắng giọng, đứng dậy tiến về phía Junghyung:

" Chào cậu! Tôi là thầy phụ trách xử lý chuyện đánh nhau của trò Jeon"

" Em tôi đánh nhau?" Jeon Junghyung cau mày.

So với anh cả Jeon Jung Chae nóng tính, Jungkook lại rất sợ anh hai của mình, tính anh cậu nhìn điềm đạm, hiền lành nhưng thực tế khi tức giận lại rất đáng sợ. Lần này đánh nhau, cậu vốn nghĩ là anh cả hoặc mami sẽ chạy đến, nào ngờ được vậy mà lại anh hai, người suốt ngày cắm đầu vào việc đóng phim, sản xuất nhạc?

Jungkook giật giật ống tay áo tròn mắt nhìn Jeon Junghyung đầy vô tội " Em không đánh nhau, vốn dĩ chỉ đạp cậu ta một cái thôi mà, ai mà nghĩ... ai mà nghĩ thành ra như vậy chứ "

Jeon Jungkook giả vờ đáng thương trước mặt anh trai khiến thầy Im và Do Jihan câm nín... Bọn họ thậm chí còn nghĩ người vừa đánh nhau một khắc trước không phải cậu vậy.

Do Jihan biết diễn, Jeon Jungkook cậu cũng biết diễn... Xem anh hai có mắng nổi cậu không, hay là đau lòng chết đi được!

Đúng như Jeon Jungkook dự đoán, Jeon Junghyung bao che khuyết điểm còn hơn cả người anh cả và Kim Taehyung, em trai anh vốn dĩ hiền lành, ngoan ngoãn như thế, sao có thể đánh bạn học được? Chắc chắn là bịa đặt, chắc chắn là cậu bị người khác trêu chọc trước mới sinh ra phản kháng. Nghĩ như vậy xong, Jeon Junghyung nhíu mày giơ tay xoa đầu Jeon Jungkook, ánh mắt anh không tự chủ được trừng mắt lên với Do Jihan vẫn đang lén liếc nhìn bọn họ từ nãy giờ.

Do Jihan bị trừng có chút ủy khuất, người bị đánh là y, sao nhìn vẻ mặt người nhà Jeon Jungkook lại giống như y đánh cậu vậy?

" Thầy xác định chuyện này không có sự tình bên trong? Em trai tôi tuy rằng nhìn có chút bướng bỉnh, nhưng thật ra lại rất ngoan, người không chọc nó, nó sẽ không tự động dây vào người" Jeon Junghyung nói như vậy, đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu nhà trường và Do Jihan người đã trêu chọc em trai anh.

Jeon Jungkook là em trai, là bảo bối của bọn họ ở trong nhà, thương còn không hết sao có thể để người khác bắt nạt, rồi chịu oan uổng như vậy được.

Nghe anh trai nói vậy, Jeon Jungkook âm thầm giơ ngón cái với anh.

Khi trong phòng đang căng thẳng vì bị Jeon Junghyung chỉ trích, ở bên ngoài xuất hiện một người phụ nữ hơn bốn mươi, cao quý xinh đẹp, nhìn giống như chỉ mới ba mươi, đuôi mắt lộ ra một chút ôn nhu, hiền lành, giọng điệu mềm mại vang lên:

" Jihan?"

" Bác gái...a" Do Jihan ôm bụng vui vẻ đứng dậy, nhưng vì động tác quá đột ngột khiến y ngã ngồi trên đất.

Người được Do Jihan gọi là bác gái, chính là mẹ của Kim Taehyung, người giám hộ cho Do Jihan lúc trở về nước. Mẹ Kim nhíu nhíu đôi lông mày đẹp đẽ, đỡ Do Jihan đứng dậy, tay xoa đầu y hỏi " Con có sao không?"

Do Jihan lắc đầu nhưng tay vẫn vô thức ôm bụng, như thể muốn nhắc nhở rằng mình đang bị thương.

" Dì Kim" Jeon Junghyung có hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của mẹ Kim, anh kéo Jungkook ngồi dậy hướng về phía bà chào hỏi.

Mẹ Kim cũng giật mình bất ngờ, bà cười ôn nhu đáp lại " Là Junghyung sao? Nhiều năm không gặp, trông con lớn lên đẹp trai hơn nha"

Jeon Junghyung và Kim Taehyung là bạn bè thân thiết hơn 10 năm, từ lúc Kim Taehyung từ nước ngoài được cứu trở về, hắn rất kiệm lời, sống trong sự sợ hãi không dám ra ngoài, khoảng một năm sau đó, hắn lần đầu tiên bước chân ra khỏi cửa, đúng lúc gặp được Jeon Junghyung, bởi vì tuổi tác xêm xêm nhau, tính cách lãnh đạm, ít nói cũng giống nhau, cộng với việc Junghyung giúp hắn mở lòng hơn với thế giới bên ngoài, nên từ đó bọn họ liền trở thành bạn bè.

Jeon Junghyung cười khen lại " Dì cũng càng ngày càng xinh đẹp hẳn ra"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!