Tem speechmilk
___
Sáng hôm sau
Jeon Jungkook cựa quậy dụi đầu vào 'gối ôm' ấm áp không muốn dậy. Đêm hôm qua mặc dù không bị dày vò đến rạng sáng, nhưng cả người vẫn mỏi nhừ muốn làm biếng một hồi.
Kim Taehyung vuốt mái đầu dụi vào trong ngực, bởi vì mới ngủ dậy nên tông giọng hắn hơi trầm xuống làm tai Jungkook ngứa ngứa " Mau dậy đi rửa mặt"
Jungkook cựa quậy không chịu, vùi cả khuôn mặt vào trong gối đầu mềm mại vương vấn mùi hương của Kim Taehyung nhắm mắt ngủ tiếp. Kim Taehyung nhìn đồng hồ chỉ mới 5h45, hắn không lay Jungkook tỉnh nữa, tự mình đi đánh răng rửa mặt.
Đến 6giờ30, Jeon Jungkook bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, cậu nheo mắt nhìn Kim Taehyung đang mở tủ xếp mấy bộ quần áo thường mặc vào trong vali. Đồ trong tủ không nhiều, bởi vì Kim Taehyung rất ít khi ở lại bệnh viện, mấy ngày nay vì có Jungkook nên hắn mới phá lệ.
" Không phải Nga đang cơn bão sao? Anh sao không mang áo ấm theo?" Jungkook nằm sấp trên giường, nheo mắt nhìn Kim Taehyung bận rộn mà không để ý đến mình.
Nghe cậu nói, Kim Taehyung mới dừng động tác lại, quay đầu đáp " Buổi trưa trước khi bay sẽ ghé về nhà một chuyến"
Jungkook ồ một tiếng không nói nữa, cậu bò dậy đi đánh răng rửa mặt. Nhắc mới nhớ, hôm trước lúc cậu bị thương đề nghị ở lại, Kim Taehyung đã chuẩn bị cho cậu đầy đủ đồ dùng cá nhân, cậu không cần phải ngủ dậy xong rồi chạy về kí túc xá để rửa mặt nữa.
" Đồng phục tôi để trên giá treo đó" Lúc Jungkook đang rửa mặt, Kim Taehyung chợt nói vọng vào.
Khi Jungkook thay đồ xong, thì Kim Taehyung cũng đã xếp xong quần áo đâu vào đấy.
Jungkook ngồi trên giường ngẩn ngơ hồi lâu, Kim Taehyung thấy cậu kì lạ bèn ngồi xuống cạnh cậu, quan tâm hỏi " Có chuyện gì sao? Vẫn còn đau à?"
Vẫn còn đau!!! Là đang hỏi về vụ hôm qua sao? Không phải cậu đã cố tỏ vẻ tự nhiên rồi à, sao cứ phải hỏi cho ra nhẽ để rồi xấu hổ chứ.... Jeon Jungkook oán thầm trong lòng.
Jungkook hừ lạnh không trả lời.
Thấy cậu lại bắt đầu giở trò giận dỗi, Kim Taehyung như có như không cười một tiếng " Không nỡ để tôi đi sao?"
Bị nói trúng phóc, Jeon Jungkook sừng cồ lên phản ứng gay gắt " Ai mướn! Ai thèm. Anh đi kệ anh, liên quan gì đến tôi không nỡ hay không?"
Thấy Jungkook lại định chạy đi vì xấu hổ, Kim Taehyung kịp thời kéo cổ tay cậu lại.
" Là tôi không nỡ đi"
Đến đây, Jeon Jungkook mới thoáng hài lòng. Cậu nhìn vào mắt Kim Taehyung giống như muốn tìm tòi thứ gì đó, nhưng lại khiến cậu thất vọng.
" Em toan tính đi như vậy, có phải nên cho tôi cái ôm tạm biệt không?"
Kim Taehyung được nước lấn tới, hôm qua cũng nói vậy rồi dày vò cậu đến mệt mỏi, hôm nay lại muốn ôm. Hừ!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng người nào đó thấy bác sĩ dang tay ra cũng thật tự nhiên chui vào lòng hắn.
Kim Taehyung vuốt nhẹ tóc Jungkook, tay kia siết chặt lấy eo cậu như thể muốn khảm cậu vào trong ngực mình.
Jungkook ôm lấy cổ bác sĩ, tựa cằm trên bờ vai vững chãi của hắn, cậu nhắm mắt lại len lén thở dài. Nửa tháng... Chắc sẽ nhanh thôi!
Rời khỏi cái ôm ấm áp, cả hai có chút quyến luyến đầy tiếc nuối. Thời gian vừa qua, mặc dù cả hai không có ngày nào là không cãi nhau, giận dỗi nhau, nhưng ít nhiều thì sự tồn tại của người còn lại đã khắc sâu vào trong tâm, thiếu một người thì người còn lại chẳng thể vui vẻ. Tuy có chung cảm nhận như thế, bọn họ lại không có người nào mở miệng nói ra, đơn giản chỉ cần tự mình hiểu là được.
Chần chờ một lúc thật lâu, Jeon Jungkook nắm chặt tay nói ra những điều mình muốn làm " Lúc rảnh rỗi, tôi có thể gọi cho anh không?"
Kim Taehyung gật đầu cười nhẹ " Có thể "
Nhận được câu trả lời, Jungkook cũng gật đầu liền từ biệt vị bác sĩ nào đó, nhanh chân đi học, không phải siêng đột xuất, mà thật ra là bởi vì Báo nhỏ người ta nói xong lời trong lòng liền ngượng ngùng chạy đi.
Bác sĩ mắng cậu là đồ đáng yêu liền lắc đầu thay quần áo, sáng nay hắn phải bàn giao công việc cho các bác sĩ khác, trước khi xuất ngoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!