Tem Liann2209
____
Nghe Kim Taehyung nói thế, Jeon Jungkook vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của hắn, trừng mắt hừ lạnh.
Giọng điệu ôn nhu cười của Kim Taehyung như có như không vang lên trong không khí " Không đánh chứng tỏ là hết giận phải không? "
Dựa vào cái gì mà mỗi lần bác sĩ chọc tức cậu, chỉ cần hắn dùng giọng điệu ngon ngọt dỗ cậu thì cậu phải hết giận? Dựa vào cái gì chứ!!!!!
Jeon Jungkook đăm đăm nhìn Kim Taehyung một hồi, sau đó không nói không rằng liền dùng hết sức lực cắn lấy chiếc cằm tinh tế của người nào đó, toàn thân Kim Taehyung chỉ có khuôn mặt là lành lặn, cho nên cậu chỉ có thể cắn hắn như vậy.
Để mặc Báo nhỏ phát tiết, Kim Taehyung tuy có hơi đau nhưng vẫn không hề hấn gì. Cảm thấy Jeon Jungkook sắp buông lỏng, Kim Taehyung cười nhẹ cúi người xuống nâng cặp mông vểnh của người nào đó ôm lên như ôm em bé tiến vào sofa trong phòng.
Jeon Jungkook hốt hoảng đập lấy vai bác sĩ giãy giụa muốn xuống, nhưng bác sĩ nào đó sẽ nghe sao? Không hề!!!
Bọn họ ngồi trên sofa với tư thế vô cùng đỏ mặt, Jeon Jungkook dang hai chân ngồi lên đùi Kim Taehyung, Kim Taehyung vẫn siết chặt lấy mông Jeon Jungkook không buông tay.
" Tôi 65kg, không thấy nặng sao?" Jeon Jungkook có chút khó tin, vì Kim Taehyung có thể dễ dàng bế mình lên như con nít mà vẫn bình tĩnh bước đi.
Thấy người trong lòng dường như đã quên chuyện giận dỗi, Kim Taehyung nhếch môi cười ngẩng mặt nhìn Jeon Jungkook trả lời câu hỏi của cậu: " Lúc trước bị đau chân không phải tôi cũng bế em sao? Nhanh như vậy đã quên?"
Jeon Jungkook cảm thấy vị bác sĩ nào đó chỉ cao hơn mình có vài xăng
-ti
-mét, cân nặng cũng chỉ nhỉnh một chút xíu, sao có thể làm như không có gì bế một người trưởng thành lên như vậy? Không sợ lưng già bị gãy sao?
Jungkook bĩu môi không đáp lại lời của hắn. Chợt nhận ra cơn giận của mình lần nữa bị Kim Taehyung dập tắt, cậu dùng hai tay ôm lấy mặt đẹp trai của bác sĩ, rầu rĩ nói:
" Ngày hôm nay, anh mắng tôi hai lần chỉ vì người khác"
Thấy Jungkook giống như đang làm nũng với mình, bác sĩ nào đó nhếch miệng cười kéo lấy đầu hôn lên miệng cậu một ngụm đáp " Xin lỗi! Là tôi không tốt"
Nhận được một lời xin lỗi của Kim Taehyung, Jeon Jungkook hơi hơi nguôi ngoai không giận dỗi nữa, chỉ là cậu vẫn không thoải mái vì Kim Taehyung bênh vực người khác mà không đứng về phía mình.
Hiếm khi Jeon Jungkook chịu giải thích trước mặt, Kim Taehyung rất nghiêm túc lắng nghe cậu nói.
" Đồ ăn anh làm, tôi không muốn người khác chạm vào cho nên mới tức giận đánh người. Còn người kia, nó dựa vào cái gì mà õng ẹo trước mặt anh? Anh dựa vào cái gì mà không để ý tới tôi? Giờ bị bệnh thành ra như vậy, sao không để người kia của anh bôi thuốc, tại sao tôi lại phải thu dọn giúp các người chứ? Anh còn tỏ thái độ với tôi, anh không hiểu gì hết!
Hừ"
Thì ra mọi chuyện là như vậy, Báo nhỏ của hắn vì không muốn người khác chạm vào đồ ăn mình làm nên mới giận dữ, còn có mùi giấm chua vì hắn không để ý đến mình.
Kim Taehyung thoáng vui vẻ trong lòng, kéo người tựa vào ngực mình, xoa lên tấm lưng của người nọ thành tâm hối lỗi " Xin lỗi! Là tôi chưa tìm hiểu kỹ nên to tiếng với em. Đừng giận nữa nhé?"
Nói đến đây nếu như Jeon Jungkook thật sự vẫn còn giận, chẳng khác nào cậu là người khó tính, ích kỷ.
Jungkook dụi đầu vào trong ngực bác sĩ, đáp ừ bằng giọng mũi. Jungkook biết bản thân mình đối với bác sĩ có phần nhân nhượng cùng yêu thích, nếu không... Thông qua những điều mà bác sĩ làm, cậu đã sớm xử tử người nọ rồi.
Nằm trong ngực bác sĩ rất thoải mái, mùi hương trên người bác sĩ cũng rất dễ chịu, Jeon Jungkook chưa bao giờ cảm thấy bình yên như bây giờ... Giống như mọi bực tức, mệt mỏi đều tan biến hết khi được bác sĩ ôm lấy vỗ về. Jeon Jungkook thừa nhận bản thân mình không phải người mềm yếu, dễ dàng thỏa hiệp, cậu là người kiêu căng khó tính, luôn thích làm theo ý mình, không nghe người khác khuyên bảo, nếu người khác muốn nhắc nhở hoặc khuyên bảo, cậu sẽ không nghĩ nhiều mà sớm đã ra tay đánh người cho bỏ ghét...
Nhưng bác sĩ thì không như vậy, cậu biết mình không đánh lại hắn, hoặc là cậu không muốn đánh, cậu cãi nhau với Kim Taehyung, rồi tự rước sự khó chịu vào trong người... Jeon Jungkook cảm thấy bản thân mình từ lúc gặp Kim Taehyung thay đổi rất nhiều, cũng có thể là ở trước mặt hắn, cậu mới biến thành như vậy, thích ỷ lại vào Kim Taehyung, thích được hắn ôm lấy, thích được hắn cưng chiều vô điều kiện.
Jeon Jungkook không biết tại sao mình lại thích như thế, đơn giản nếu là với người khác cậu còn lâu mới có suy nghĩ đó.
Hay là do Kim Taehyung nấu cho cậu ăn, bởi vì nhớ cơm mami nấu cho nên mới xem hắn như người trong nhà mình mà sinh ra muốn dựa dẫm? Tóm lại, Jeon Jungkook nhận ra một điều, mình rất thích ở cạnh Kim Taehyung, khi thấy hắn không quan tâm đến mình, cậu sẽ rất khó chịu, buồn bực mà tủi thân.
Jeon Jungkook biết mình không phải Omega, nói năng không nhỏ nhẹ, cũng chẳng phải típ người dịu dàng, mềm mỏng mà người nhìn muốn bảo hộ... Nhưng cậu có thể bảo vệ người khác nha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!