Tem michildlia
___
Bị người khác làm phiền, Jeon Jungkook ngồi dậy trừng mắt với Do Jihan, tay không tự chủ được bóp lấy miệng y, nghiến răng nói " Mày không cần lưỡi nữa đúng không?"
Khuôn mặt Do Jihan tái mét, y vô thức ngậm chặt miệng như thể Jeon Jungkook nói được làm được... Mà Jeon Jungkook vốn dĩ là như thế mà.
Minhyun thấy Jungkook kích động, bèn vỗ vỗ tay cậu ra hiệu bỏ xuống, anh hất mặt bảo cậu nhìn những chiếc di động đang đưa về phía mình... Vừa nhìn cũng biết là bọn họ lại sắp mách lẻo.
Jeon Jungkook hừ lạnh buông tay, cậu không nói không rằng liền nhảy qua cửa sổ đi ra ngoài, mà Do Jihan cũng run rẩy cúp học theo.
Jungkook chợt nhớ ra đồng phục của mình vẫn còn ở trong phòng của người nào đó, cậu về kí túc xá một chuyến lấy bộ đồ thể thao cậu mặc lúc trước, để vào trong túi rồi một đường đến thẳng bệnh viện.
Tới sảnh, vừa hay gặp bác sĩ Kang đang hốt hoảng chạy từ bên kia sang, Jungkook có chút khó hiểu kéo cô lại hỏi " Chuyện gì thế?"
" Taehyung cậu ấy bệnh cũ tái phát "
Nghe đến đây, Jeon Jungkook không chần chờ liền chạy đi một mạch, nào có nghĩ đến mình và vị bác sĩ đang giận nhau?
Bác sĩ Kang thấy cơn gió đập vào mặt mình, cô chưa kịp phản ứng thì Jungkook đã không thấy bóng dáng, cô toan đi thì lại bị một cậu nhóc mặt mũi đáng yêu kéo góc áo, dè dặt hỏi:
" Chị nói anh Taehyung bệnh cũ, cũ tái phát sao?"
Bác sĩ Kang nhíu mày đánh giá y một lượt, mùi Omega ngọt ngào nồng đậm, lại bôi trét một ít nước hoa gay mũi... định hun chết người khác sao? Nghĩ đến mùi này, bác sĩ Kang không khỏi nhớ lại mùi vị thoang thoảng nồng nồng trên áo blouse của Kim Taehyung ban nãy.
Biết được điều gì đó, cô trừng mắt đầy vẻ xa cách nói " Cậu nghe nhầm rồi, mau đi về lớp đi. Cúp tiết sẽ bị ghi vào học bạ"
Nói xong liền quay người bước đi.
Do Jihan siết chặt nắm tay đứng như thế nửa buổi, y thấy Jeon Jungkook chạy đến bệnh viện, còn nói chuyện với vị bác sĩ kia... Rõ ràng thái độ của cô với Jungkook mềm mỏng, yêu thương không giống như thái độ đối với y lạnh nhạt, chán ghét, còn có sự xa cách không tên... Y nhớ không lầm, mình chưa từng đắc tội với cô?
Jeon Jungkook chạy vội vào trong phòng làm việc của Kim Taehyung, thấy nửa thân trên của hắn đều nổi lên vết sưng đỏ trông rất ghê rợn, đặc biệt là ở vùng cổ. Thầy Alex thấy người đến là Jeon Jungkook thì liên tục tạ ơn trời vì vị cứu tinh cuối cùng cũng đến.
Kim Taehyung thấy cậu, tuy khó chịu trong người nhưng vẫn không nhịn được mắng cậu " Lại cúp học?"
" Anh câm miệng" Jeon Jungkook tức đỏ mắt nhìn thân thể của hắn.
Cậu chạy vào trong buồng rửa tay sạch sẽ, mới giật lấy thuốc mỡ từ trên tay Kim Taehyung.
Thầy Alex tự giác đi ra ngoài, ông ngửi được mùi thuốc súng sắp diễn ra.
Jungkook tuy mạnh miệng bảo hắn câm, nhưng lực tay bôi lên người Kim Taehyung lại rất nhẹ, ngón tay thon dài chạm vào da thịt sưng đỏ như vết muỗi cắn, sần sùi rất ghê rợn... Nhưng Jeon Jungkook lại không có nửa điểm ghét bỏ, cậu nhìn cần cổ bị hành hạ nhiều nhất mà tim có chút ê ẩm.
" Có đau hay không?"
Kim Taehyung nhìn thoáng qua viền mắt đỏ hoe của Jeon Jungkook, hắn nhớ lại ngày đó Jeon Jungkook cũng dùng ánh mắt này sờ lên hình xăm trên người hắn. Kim Taehyung lắc đầu, hắn chỉ dị ứng một chút thôi, không ngứa không đau chỉ là hơi khó chịu.
Kim Taehyung đáp lại một câu " Tôi không sao"
Jeon Jungkook hừ lạnh khinh thường " Còn mạnh miệng. Vì sao lại đột nhiên biến thành như vậy?"
Cậu nhớ lúc trưa hắn vẫn bình thường, còn dẫn người ta đến phòng học nữa mà? Khi không bệnh lại tái phát? Lỡ như cậu không chạy đến thì ai bôi thuốc cho hắn? Hắn định như thế chịu đựng giống như lúc trước phải không?
Kim Taehyung vốn dĩ không định nói, nhưng thấy Báo nhỏ không biết được nguyên nhân sẽ không chịu bỏ qua, hắn liền thở dài:
" Tiếp xúc với người khác sẽ khiến cơ thể của tôi phản ứng như thế"
" Anh ngu ngốc sao? Không hiểu trạng thái của mình còn muốn tiếp..." Nói đến đây, Jeon Jungkook chợt im bặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!