Chương 26: Bạn Học Mới

Tem kimhanhquoc

Miêu: Từ chap này trở đi, dù có gì bức xúc xin mọi người hãy bình tĩnh và cmt lịch sự nhé... Không được nói tục, hoặc dùng những lời lẽ không hay để chửi nhân vật của Miêu nhé 🙏🙏

___

Ăn uống no nê, Jeon Jungkook vuốt vuốt cái bụng no căng nằm thoải mái trên ghế sofa của người nào đó, mà người nào đó cũng ngồi ở bên cạnh vẫn luôn nhìn cậu không chớp mắt.

Jeon Jungkook nghiêng đầu cau mày hỏi " Nhìn cái gì? Mặt tôi dính hạt cơm sao?"

Kim Taehyung thoáng giật giật khóe môi, mãi một lúc mới đáp lại một câu không liên quan " Chuyện hôm nay em bóp cổ người khác, đánh người ta nằm viện, em đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?"

Jeon Jungkook ăn no bắt đầu thấy bực, Kim Taehyung đây là muốn giáo huấn cậu sao? Hừ!

" Anh nói hơi nhiều thì phải? Chuyện tôi làm, tự tôi biết hậu quả, liên quan cái đếch gì đến anh"

Kim Taehyung nghe Jungkook chửi bậy, hắn không vui liếc cậu " Tôi là người giám hộ của em, em nói không liên quan thì không liên quan chắc?"

" Anh đừng đi quá giới hạn, đừng dùng giọng điệu của trưởng bối nói chuyện với tôi. Nếu như không nể mặt anh là bạn anh hai tôi, tôi sớm đã đánh anh từ lâu rồi" Jeon Jungkook cau mày đứng dậy.

Cậu ghét nhất người khác can thiệp vào những chuyện cậu làm, cậu làm gì thì tự cậu biết chừng mực, không liên quan tới người khác. Nếu mà là người khác dùng giọng điệu đó nói chuyện với Jungkook, cậu đã sớm ra tay đánh người rồi, cũng may cậu vẫn nể tình Kim Taehyung mấy ngày nay cho cậu ăn, nên mới không động thủ.

Kim Taehyung thấy Jeon Jungkook lại muốn cãi nhau, hắn cũng đứng dậy đối diện cậu, khí thế lạnh lẽo trực tiếp áp đảo Jeon Jungkook " Thức ăn hư hỏng có thể nấu lại, nhưng mạng người chỉ có một"

" Mạng người chỉ có một, mạng người chỉ có một! Không phải bọn họ vẫn chưa chết sao?" Jeon Jungkook bực bội nhái theo giọng hắn.

" Đồ của tôi từ trước đến nay ai cũng biết, kẻ nào dám động thì xác định chờ chết đi" Jungkook hừ lạnh quay đầu đi.

Kim Taehyung gọi cậu một tiếng " Báo nhỏ "

" Anh cút"

Tiếng đóng cửa vang lên một tiếng thật to, cho thấy chủ nhân của nó thật sự rất tức giận. Kim Taehyung thở dài nghe điện thoại của Kim phu nhân.

" Alo! Em ấy đến đây sao? Về khi nào? Vâng... Con sẽ đến đón"

Jeon Jungkook thoáng ngoảnh lại sau lưng vẫn không thấy vị bác sĩ chết tiệt nào đó đuổi theo, cậu hừ lạnh gọi Báo nhỏ cái đếch, cmn anh có chạy theo đâu. Hừ!

Bởi vì không nhìn đường mà Jungkook vô tình đâm sầm một cậu trai, trên người y mặc áo sơ mi trắng mỏng manh, thân thể bên trong như ẩn như hiện, chọc mù mắt người nhìn, quần jean rách đầu gối rất phong cách, vai đeo balo nhỏ màu hồng nhạt, khuôn mặt thanh tú, mềm mại nhìn một phát biết ngay là Omega thuần chủng, yếu ớt.

Jungkook vươn tay định kéo cậu trai xinh đẹp kia đứng dậy thì người đằng sau lưng nhanh tay hơn, không biết là vô tình hay cố ý huých Jungkook một cái, khiến cậu loạng choạng một chút.

Nhìn vị bác sĩ chỉ vài phút ngắn ngủi mới đây còn cãi nhau với mình, giờ lại chạy qua đây nhưng không phải tìm cậu nhận lỗi mà là nâng người khác dậy, giả vờ không quen cậu. Hàng lông mày của Jeon Jungkook không tự chủ được nhíu chặt lại.

Cậu trai kia nhìn thấy Kim Taehyung liền rưng rưng nước mắt, ôm lấy cổ hắn gọi " Anh Taehyung! Lâu rồi không gặp anh, người ta rất nhớ anh"

Nghe giọng điệu mềm nhũn của y, Jungkook nhìn sang Kim Taehyung không dùng vẻ mặt chán ghét, cũng đáp lại cái ôm đó, lòng cậu bây giờ không rõ tư vị gì. Kim Taehyung thích người dịu dàng, mềm mại cho nên mỗi ngày luôn thấy cậu chướng mắt phải không? Hễ thấy cậu không mắng cũng lớn tiếng, nào có dịu dàng cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa giống như với cậu trai kia?

Jeon Jungkook nghĩ trong đầu câu này, cậu thậm chí quên mất mình vốn dĩ chẳng phải Omega, lấy đâu ra sự mềm mại, nói chuyện nhỏ nhẹ đó? Mỗi ngày không đánh nhau, đã ban phước cho người ta rồi.

Không muốn thấy anh anh em em bọn họ ôm nhau thắm thiết nhìn chướng mắt, Jeon Jungkook hừ lạnh quay đầu bước đi.

Người vẫn đang ôm cậu trai lúc này mới ngẩng mặt nhìn về phía bóng lưng giận dỗi của Jungkook, hắn lắc đầu buông người ra.

" Nghe mẹ tôi nói, em đến đây để học?"

Cậu trai tên Do Jihan dịu dàng gật đầu, đôi mắt to điềm đạm, đáng yêu " Vâng ạ! Chiều nay em được thông báo có tiết, nhưng em chưa biết lớp DX07 ở đâu, nên phải làm phiền anh rồi"

Y cúi thấp đầu ngượng ngùng, y vẫn luôn không thể đối mặt với Kim Taehyung quá năm giây, nếu không... tim y sẽ không nhịn được đập liên hồi, không khống chế được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!