Tem soulmate9597
____
Bước tới phòng bệnh 202, Jeon Jungkook thoáng xoay xoay cổ tay không bị thương của mình nhếch miệng mở cửa.
Người thanh niên còn đang ngủ say như chết trên giường, đột nhiên không thở được, gã chau mày mở mắt ra, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là nụ cười khiêu khích của Jeon Jungkook.
Lee Young Ae muốn nói mà nói không được, động đậy cũng không xong, khắp người bị Jeon Jungkook trói lại không biết cậu tìm dây thừng ở đâu ra, miệng bị dán lại không tài nào chửi bới được người trước mặt. Lee Young Ae hận không thể dùng ánh mắt chứa đầy sát khí của mình để giết chết Jeon Jungkook.
" Thế nào? Khó chịu không?" Jeon Jungkook kéo ghế ngồi xuống cạnh Lee Young Ae, vỗ vỗ lên má gã hả hê nói.
Lee Young Ae ". uh&$sgjl.."
Jeon Jungkook giả vờ hốt hoảng giống như phát hiện ra chuyện động trời " Bị gãy răng đến mức câm luôn sao? Wow" Cậu vỗ tay lên thành giường cười như không cười.
Lee Young Ae khắp người bị thương lại bị trói, không thể phản kháng, mặc cho Jeon Jungkook mỉa mai mình từ lần này tới lần khác. Gã thề, gã sẽ trả lại gấp bội lần.
Jungkook nhìn bàn tay bị thương của mình lại nghĩ đến chân khập khiễng ngày hôm qua, cậu thoáng không vui nói " Lần này nể tình mày còn đang tàn phế, tao sẽ không động tay động chân, anh hùng không chờ lúc khó khăn để hôi của. Vết thương trên người mày không phải do tao làm, cho nên tao vẫn chưa trả thù được, đợi mày cảm thấy khỏe rồi, đến lớp tìm tao, chúng ta thanh toán nợ."
Vết thương trên người Lee Young Ae là chiến tích của bọn Sanco, mặc dù cậu hả hê đấy, nhưng chung quy nó vẫn không phải là do cậu làm, vết thương của cậu tự cậu sẽ trả lại gấp bội lần lên người Lee Young Ae. Trước giờ chưa có người nào dám dùng cánh cửa kẹp tay cậu, Lee Young Ae là người đầu tiên, đợi xem lúc đó ai sẽ là người chết trước.
Jungkook nói xong đứng dậy, còn không quên đổ nước lên đũng quần Lee Young Ae, làm hiện trạng như gã tè ra quần. Hài lòng với những điều mình làm, cậu mới chào tạm biệt 'người bạn' nào đó tự nghĩ cách thoát thân, còn mình thì đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu như Lee Young Ae không có mồm để gọi, không có tay để bấm chuông thì sẽ không có y tá nào đến xem trừ việc thay thuốc, cho gã chịu mấy tiếng vì đũng quần bị ướt đi. Hừ! Dám chọc ông đây bị thương thì ông đây sẽ làm cho họa mi của mày không thể hót được nữa.
Vừa bước ra ngoài, liền đụng mặt Kim Taehyung đang đi đến bên này, nếu không phải Kim Taehyung nhắn tin cho cậu là mình bận thì chắc chắn cậu sẽ nghĩ hắn đang theo dõi mình.
Jeon Jungkook ho khụ khụ nhìn Kim Taehyung hỏi" Sao anh lại quay về?"
Kim Taehyung nhíu mày nhìn đôi mắt lau láu của Jeon Jungkook nhìn nghiêng nhìn dọc, như thể không muốn bị người khác phát hiện ra mình đang làm chuyện xấu.
Kim Taehyung thoáng nhìn phòng bệnh 202, lại nhìn về phía Jeon Jungkook không trả lời, mà hỏi ngược lại cậu " Em ở đây làm gì?"
Jungkook trừng mắt " Làm gì đâu?... Tôi tính về kí túc xá nhưng lại lạc đường đó... đi thôi, đi thôi, anh dẫn tôi về"
Jeon Jungkook cười chột dạ nắm lấy cánh tay Kim Taehyung hòng muốn kéo hắn đi xa phòng 202, nếu bị phát hiện, kế hoạch của cậu sẽ biến thành công cốc mất. Cậu nhất định phải để tên Lee Young Ae kia nếm mùi khó chịu, bất lực không thể làm gì.
" Lại muốn giở trò gì?" Kim Taehyung không chỉ không ngoan ngoãn đi theo cậu, mà hắn còn kéo ngược lại không cho cậu đi tiếp.
Jungkook giả vờ bực bội để Kim Taehyung quên đi phòng 202 " Giở trò gì? Tay tôi như thế này thì làm gì được? Anh còn không thay thuốc cho tôi lại đi đâu mất. Người giám hộ làm việc kiểu gì vậy?"
Câu cuối cùng Jeon Jungkook đều mang hàm ý mỉa móc vị bác sĩ nào đó.
Thấy Jeon Jungkook đang đánh trống lảng, hắn càng biết Jeon Jungkook vừa mới làm chuyện xấu, sợ hắn phá hỏng, Kim Taehyung xoay người định quay lại căn phòng kia. Jeon Jungkook hốt hoảng gọi tên "Kim Taehyung " sau đó liền nhón chân ngậm yết hầu của bác sĩ.
Kim Taehyung khựng lại cau mày, yết hầu run run trong miệng Jeon Jungkook, bị cậu mút thật mạnh, tiếng ám muội vang lên trong hành lang bệnh viện không một bóng người, ngoại trừ hai người trong cuộc.
" Làm bậy!" Tay Kim Taehyung đang có ý định đẩy cái đầu của người vẫn đang làm ổ trên cổ mình, Jeon Jungkook thoáng lui ra cọ xát mái tóc lên bàn tay Kim Taehyung.
Tay đang bị thương của cậu luồn vào bên trong áo blouse không cài nút, cách áo sơ mi trắng xoa lên thắt lưng có hình xăm trên người Kim Taehyung. Jungkook mở đôi mắt to tròn nhìn hắn cười " Nơi này có một cái hình xăm"
Nghe đến đây, tay Kim Taehyung đang ở trên đầu Jungkook thoáng run rẩy đến toát mồ hôi, Jeon Jungkook cảm nhận được tâm trạng của hắn đang thay đổi, cậu liền kéo lấy bàn tay rộng lớn, nóng ấm có mùi thuốc sát trùng xen lẫn mùi nước hoa dịu nhẹ của Kim Taehyung áp vào má mình cọ cọ hai lần, lại nói:
" Không sao mà! Nhìn rất đẹp" Jungkook an ủi, dùng giọng điệu ôn nhu nhất có thể để nói với hắn. Nhưng bàn tay cậu vẫn không ngừng sờ lên thắt lưng vị bác sĩ như để chứng minh, những điều bản thân nói là sự thật.
Kim Taehyung rất khó chịu vì bị người khác phát hiện ra bí mật không mấy tốt đẹp của mình, nhưng khi nghe Jeon Jungkook nói như thế, đột nhiên hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Dấu vết xấu xí này hắn đã cố gắng để xóa nó, nhưng nó vĩnh viễn không thể mất đi, chỉ có thể khắc thêm vài họa tiết trên người mình để che bớt một phần nào đó. Bản thân Kim Taehyung rất ghét bỏ vết sẹo này, chỉ cần nghĩ đến những việc mình đã trải qua lúc chỉ mới 14 tuổi, hắn lại không nhịn được cảm thấy thật buồn nôn, ghê tởm... mặc dù vết tích đã không thể nhìn thấy được nữa, nhưng điều không thể phủ nhận là nó vẫn đang ở trên người mình.
Kim Taehyung thề là lần đầu tiên nghe thấy có người khen nó đẹp, không biết là đang khen hình xăm hay là có ẩn ý gì khác... Chi ít hắn nghe xong, cảm thấy vết sẹo mà hắn ghét bỏ hơn mười mấy năm kia, không còn xấu xí giống như hắn thường hay tưởng tượng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!