Tem speechmilk
____
Jeon Jungkook ngắt lời, nhếch mép " SANCO! Không cần thiết phải nói lý lẽ với những người không phân biệt rõ phải trái, tốn nước bọt"
Bị Jungkook lên tiếng gắt gỏng, Sanco bĩu môi không nói nữa. Cậu ta biết Jeon Jungkook lại giận cá chém thớt lên người mình rồi.
Kim Taehyung nghe Jungkook nói bóng nói gió, hiếm khi hắn không giận, chỉ nhìn Sanco và Minhyun nói "Hai cậu trở về lớp đi"
Bây giờ còn chưa hết tiết, hắn không muốn bệnh viện mang tiếng chứa chấp đám sinh viên trốn học.
Hai người bị đuổi về không tình nguyện đi ra, hiếm khi cúp tiết chính đáng vậy mà bị Kim Taehyung nói một câu, không dám phản bác nửa lời.
Jungkook thấy hai thằng bạn của mình đi ra ngoài mà không mang mình theo, cậu đấm mạnh lên ghế sofa cũng khập khiễng đi ra.
Kim Taehyung buông giấy tờ trên tay, nhìn cậu trai đang định đi kia nhếch miệng khiêu khích " Nói vài câu liền giận?"
" Không dám giận bác sĩ Kim" Jungkook nắm chốt cửa kim loại thật chặt đến gân xanh nổi lên rõ ràng, như muốn trút hết sự tức giận của mình lên tay cầm.
Taehyung giả vờ không thấy tay trái của Jungkook đang gồng hết sức, hắn nói" Qua kia ngồi để tôi xem vết thương "
Không muốn cãi nhau nữa, Jungkook hít một hơi thật sâu rồi thở ra, kiềm chế lại ngồi trên giường bệnh riêng trong phòng làm việc của Kim Taehyung. Jeon Jungkook có lẽ không biết, việc bước vào trong phòng làm việc, cũng như được Kim Taehyung khiết phích tận tay chữa trị đều là đặc quyền chỉ có cậu mới có.
Bác sĩ Kang lúc trước có hỏi rằng hắn khiết phích như vậy, sao có thể chọn làm bác sĩ. Kim Taehyung lúc đó đáp một câu ' Khiết phích không phải bẩm sinh'
Ý của hắn là trước đó hắn không phải người như vậy, có lẽ có chuyện gì ghê rợn lắm mới khiến hắn trở thành người ưa sạch sẽ đến phát cuồng.
Công tác chuẩn bị sạch sẽ xong xuôi, Taehyung ra lệnh " Đưa tay phải lại đây"
Jungkook ngoan ngoãn đưa tay ra, lớp da bầm tím trông rất ghê người, cũng may là xương không bị gãy.
Đổ thuốc sát trùng lên tăm bông, Kim Taehyung chấm chấm lên tay cậu để rửa vết máu cho sạch sẽ, sau đó mới tiến hành bôi thuốc bột màu trắng để tiêu sưng. Chờ khi thuốc khô, Kim Taehyung mới tiến hành băng bó cho cậu, dặn dò.
" Hạn chế sử dụng tay phải, tuyệt đối không được đụng nước"
Jungkook quan sát đỉnh đầu của người nọ không biết nghĩ gì, cậu ậm ừ thay cho câu trả lời.
" Còn bị bầm ở đâu?"
Ánh mắt Jungkook mơ màng thoát khỏi cơn mụ mị vì mùi thơm hòa lẫn trong máu cậu đáp " Chân phải"
Kim Taehyung đứng dậy bỏ đá lạnh vào trong khăn, để chân Jungkook đã được lau sạch sẽ hơn ba lần lên đùi mình chườm đá.
Jungkook giật mình hít một hơi vì đau, cổ chân phải của cậu bị bầm giống như trúng phải độc trong phim cổ đại vậy. Kim Taehyung chăm chú làm việc của mình, không thấy ánh mắt của Jungkook bắt đầu mơ hồ thở dốc.
Đợi đến khi hắn phát hiện ra, đã bị Jeon Jungkook kéo thẳng dậy đối diện với cậu, nơi khóe miệng Jungkook vẫn còn máu chưa được xử lý, Taehyung theo bản năng lấy bông muốn chấm lên vết thương liền bị Jungkook đưa tay chặn lại.
" Đau~"
Nhìn biểu tình khác lạ của Jeon Jungkook, Kim Taehyung thầm vỗ trán, hắn quên mất hiện tại máu bọn họ hòa lẫn vào nhau, nếu như Jeon Jungkook chảy máu thì mùi hương đặc trưng của hắn sẽ tự động phát ra không theo kiểm soát, chỉ có Jeon Jungkook mới ngửi được, dẫn đến tình trạng khiến cậu không khống chế được bản thân mà động dục.
Jeon Jungkook theo bản năng của bản thân, câu cánh tay lên cổ Kim Taehyung, kéo mặt cả hai sát lại gần nhau, hơi thở ấm nóng của cậu phà lên chiếc khẩu trang y tế vướng víu của Kim Taehyung, Jungkook thở hổn hển nheo mắt lại nhìn bóng dáng người trước mặt đã mơ hồ, hơi nước trong đôi mắt to tròn làm nhòe đi tầm nhìn, cậu cách một lớp khẩu trang hôn lên môi Kim Taehyung đầy thành thạo, giống như đây không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau vậy.
Jeon Jungkook vừa hôn vừa nhớ lại kí ức bị cậu bỏ quên trong trí nhớ, dần dần hình ảnh hai nam nhân quấn chặt vào nhau chen chúc trên một cái giường bệnh, hình ảnh Jeon Jungkook cong người đón nhận từng đợt sóng mà người nam nhân khác mang đến, khoái cảm dồn dập ngay cả bản thân Jeon Jungkook hiện tại cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Kim Taehyung không biết Jeon Jungkook đã khôi phục lại đoạn trí nhớ bị cậu quên đi, hắn cố gắng tách Jeon Jungkook ra khỏi người mình, để cậu hôn nữa, khẩu trang của hắn sẽ bị rách cho mà xem.
" Jeon Jungkook! Mau tỉnh táo lại" Kim Taehyung gằn giọng, bóp lấy đầu vai Jungkook nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!