Chương 11: Bản Mặt Đáng Ghét

Tem NganVoThanh

____

Được Kim Taehyung thoa rượu thuốc lên cổ tay, Jungkook chỉ bĩu môi không chấp nhặt.

" Giặt áo cho đàng hoàng, nếu để tôi thấy có một vết nhăn thì cậu cũng biết rồi đấy" Đợi thoa thuốc xong, Kim Taehyung mới lên tiếng đe dọa.

Với chiêu trò của mấy cậu nhóc choai choai mới lớn, hắn còn lạ gì.

Jeon Jungkook cũng không vừa đáp lại " Anh nghĩ tôi sợ?"

Nguyên ngày hôm nay, bị người này trêu chọc làm cho tức giận mà không có chỗ phát tiết, cậu thật sự rất hối hận vì đã đồng ý giao dịch với hắn.

" Cậu cứ thử xem" Kim Taehyung giả vờ không thấy ánh mắt tóe lửa của Jungkook, hắn nhếch miệng đổ thuốc sát trùng lên tay, lại lau một hồi mới nói tiếp:

" Thứ hai ngày mai có buổi sinh hoạt dưới sân, nhất định phải đi. Nếu không, tôi sẽ kể cho anh cậu biết về việc cậu bị thương suýt chết"

" Sống dơ chết sớm" Jeon Jungkook mắng một câu liền tức giận bỏ đi.

Trong lòng cậu thầm mắng Kim Taehyung là cái đồ ông chú già thất hứa, đã nói là sẽ không kể bất cứ chuyện gì cho gia đình, vậy mà hắn dám lật lọng, đe dọa cậu. Được lắm! Coi như hôm nay ông đây thua anh một ván.

___

Sáng hôm sau, Jeon Jungkook vốn dĩ đã quên chuyện Kim Taehyung đã nói, thậm chí áo sơmi trắng cũng bị cậu vứt lung tung trên ghế không thương tiếc.

Thiếu niên ôm chăn ngủ say sưa không biết trời trăng là gì... Cho đến khi cửa kí túc xá vang lên tiếng đập cửa, chính xác là đập chứ không phải gõ.

" Jungkook... Jeon Jungkook! Tiểu tổ tông của tôi ơi, giờ này mà mày vẫn chưa chịu rời giường? Mày mau mở cửa ra" Tiếng Sanco kêu gào thảm thiết bên ngoài, khiến ai cũng nhìn cậu ta bằng ánh mắt kì thị.

Nhưng chỉ có mình cậu ta biết, đây mới là cách tốt nhất để gọi kẻ đang ngủ say như chết kia.

Tiếng đập cửa thùng thùng, Jeon Jungkook lật người nằm sấp, đè gối lên đầu nhưng tiếng ồn ào vẫn không chịu chấm dứt. Cậu nghiến răng bật dậy, đi ra cửa muốn xem xem kẻ nào lại gan to như vậy.

Nghe tiếng cạch, Sanco biết chắc đường nào mình cũng chết, liền nhanh hơn nắm đấm của Jeon Jungkook nói " Bác sĩ Kim bảo tao gọi mày dậy"

Nắm đấm Jeon Jungkook khựng lại trên không trung, đôi mắt đang mơ màng cũng tỉnh táo hẳn ra.

" Anh ta đến đây?"

Sanco lắc đầu " Là nam thầ..n... À là bác sĩ gọi cho tao, nói đến gọi mày dậy"

Jeon Jungkook hừ lạnh quay đi. Anh ta dám điều tra mình? Công việc người giám hộ này, anh ta làm cũng vui vẻ, thành thạo quá nhỉ?

Khi nhóm năm người Jeon Jungkook đến, thì tiết sinh hoạt đã trôi qua 20 phút. Thầy hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, dù đến sớm hay muộn thì vẫn là có đến, ông thầm cảm ơn Kim Taehyung vì hắn có thể lôi kéo được Jeon Jungkook đến đây.

Phải nói đây là lần đầu tiên Jeon Jungkook đến dự tiết sinh hoạt này, toàn trường đều nháo nhào lên, có người chán ghét, phần số đông vẫn là đám Omega luôn chào đón cậu nồng nhiệt.

" Jungkook! Mau lại đây ngồi với tớ đi" Cô bé tóc ngắn vẫy vẫy tay với Jungkook.

Cô bạn cùng lớp, cũng là Omega nhưng là Omega thuần, không phải dạng người Jeon Jungkook ghét, cho nên cô mới dám bắt chuyện với cậu.

Jungkook đút tay vào túi quần, thấy cô bé kia liền nháy mắt một cái thay cho lời chào hỏi.

Nhận được cái nháy, đám đông một lần nữa ồn ào, lấn át cả lời nói của vị hiệu trưởng đang đứng trên bục.

" E hèm! Bạn học Jungkook đến rồi thì mau tìm chỗ ngồi"

Jungkook nhếch miệng cúi đầu, nhưng hành động đó chẳng có một tia nào gọi là sự lễ phép cả. Hiệu trưởng ôm ngực cố gắng điềm tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!