Chương 24: (Vô Đề)

Thông báo của phòng làm việc của Nguyên Tẫn vừa đưa ra, làn gió dư luận đã xoay chuyển cục diện theo hướng áp đảo.

Hà Hân Viện được nâng niu như viên ngọc quý trong gia đình, sống trong sự cưng yêu chiều chuộng hết mực, cô ta chưa bao giờ bị nói nặng một lần nào, chứ đừng nói đến phải đối diện với làn sóng bạo lực mạng dữ dội như thế này.

Chỉ cần đăng nhập vào Weibo, đập vào mắt cô ta sẽ là những lời mắng chửi dồn dập, tin nhắn và cuộc điện thoại liên tục đổ chuông. Cô ta hoàn toàn suy sụp, không dám tiếp tục giấu diếm sự việc, nên đã lập tức liên lạc với anh trai Hà Khâm Dương, người thường ngày yêu thương cô ta nhất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Anh ơi, anh giúp em với, em nhận được giấy triệu tập của tòa án rồi!" Hà Hân Viện vừa khóc vừa nói: "Thanh danh của em không thể bị hủy hoại như thế được, người khác sẽ nhìn em như thế nào đây…."

"Chậc." Bên Hà Khâm Dương bận bù đầu bù cổ, chuyện kinh doanh của công ty xảy ra vấn đề, dây chuyền vốn cũng bị cắt đứt, các hạng mục công việc hợp tác xuất hiện rào cản, những đơn hợp đồng trước kia đã đàm phán xong xuôi chỉ chuẩn bị ký kết đều mất sạch, anh ta biết đích danh ai đang chơi xấu mình nhưng lại không có biện pháp nào đối phó.

Một bên, cha anh ta gọi điện thoại đến trách mắng rằng rốt cuộc đã chọc giận ai mà khiến cho việc kinh doanh của gia đình liên tục bị ảnh hưởng như thế. Bên kia, em gái lại xảy ra chuyện, ngày thường khi nghe thấy Hà Hân Viện khóc, có lẽ anh ta sẽ mềm lòng nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy bực mình.

"Anh đã bảo em bình thường thì ráng mà nghe lời, đừng đi làm mấy thứ linh tinh đấy nhưng em lại không nghe!"

Hà Hân Viện bị Hà Khâm Dương mắng một trận, cô ta không hiểu tại sao người anh thường ngày luôn dịu dàng yêu thương cô ta lại nổi trận lôi đình như vậy, thế rồi cô ta hiểu ra rằng Hà Khâm Dương không hề có thời gian, sức lực để giúp cô ta.

Cô ta ôm chặt chăn bông, khóc lóc thảm thiết: "Em đã làm gì sai, em chỉ thích vẽ thôi mà!"

——

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thoáng cái đã một tháng trôi qua, chẳng mấy chốc lại đến ngày họp lớp cấp ba.

Chung Viễn Huỳnh vốn đã quên mất chuyện này, vẫn là nhờ có sự nhắc nhớ của Bối Trân Giai vào lúc trưa. Đến chiều hai người trang điểm, thay quần áo rồi cùng nhau đi họp lớp.

Địa điểm là một quán bar ở trung tâm thành phố.

Chạng vạng tối, những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên như những vì sao tô điểm cho bầu trời đêm, mặt tiền của các cửa hàng bật đèn trang trí bảng hiệu, làm nổi bật lên sự phồn hoa náo nhiệt của thành phố này.

Hai người đến địa điểm hẹn, đứng trước cửa đã có thể nghe thấy tiếng nhạc nhịp nhàng phảng phất truyền đến. Tên quán bar là một chuỗi chữ tiếng Anh. Cánh cửa lớn màu đỏ được trang trí bằng gỗ, mái hiên màu đen xám, thiên về phong cách cổ điển châu Âu, chú trọng nét nhẹ nhàng, tinh tế hơn cách bày trí của những cửa tiệm màu mè sặc sỡ trên con phố vào thời trước.

Bên trong gần như chật kín chỗ, khắp nơi đều là người, người thì nhảy múa trên sàn nhảy, người lại ca hát trên bục cao và không thiếu những người ăn nhậu chơi bời ở gian ghế nghỉ ngơi.

Bạn học cấp ba đã đến được một nửa, họ ngồi hết các chỗ của hai dãy ghế liền kề nhau. Bấy nhiêu đấy cũng được xem là khá nhiều rồi, bởi sau khi tốt nghiệp mỗi người theo đuổi một mục tiêu khác nhau, mỗi người đều có sự nghiệp, cuộc sống gia đình của riêng mình, rất hiếm khi có thể tụ tập cùng nhau.

Có một người đàn ông phát tướng chú ý đến họ, vẫy tay cười và nói: "Này? Bối Trân Giai và Chung Viễn Huỳnh đến rồi sao, bên này vẫn còn chỗ đấy!"

"Các cậu càng ngày càng xinh đẹp, tớ suýt chút nữa không nhận ra đấy."

Bối Trân Giai: "Chúng tớ mới là người suýt chút nữa không nhận ra cậu đó Chu Hào Bằng, sao cậu lại béo như vậy rồi." Rõ ràng ở trong trí nhớ, anh gầy như một con khỉ.

Chu Hào Bằng vừa cử động, dường như thịt trên người đều rung lên: "Ôi, vợ tớ nấu ăn ngon quá nên tớ cũng chịu."

Bên cạnh có người tiếp lời: "Cậu phải cố gắng hưởng thụ đấy."

Chung Viễn Huỳnh và Bối Trân Giai lần lượt ngồi xuống, cô lướt nhìn một vòng, thấy có nhiều người đều đã có sự đổi thay rất lớn khiến cho cô vừa cảm thấy quen thuộc lại vừa thấy xa lạ.

"Chung Viễn Huỳnh, nghe nói bây giờ cậu làm giáo viên rồi hả…."

Mọi người bắt đầu nói với nhau những câu chuyện phiếm rôm rả và ăn đồ ăn vặt, hoa quả, uống vài ly rượu. Một lúc lâu sau, sự lạ lẫm giữa họ đã giảm đi ít nhiều, từ đó bầu không khí mới trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Có người bỗng cất tiếng hỏi: "Sao lớp trưởng Lâm Thần Ngạn vẫn chưa đến nhỉ, không phải về nước được một khoảng thời gian rồi sao?"

Chu Hào Bằng nhìn điện thoại: "Cậu ấy nói còn hai phút nữa sẽ đến."

Sau đó anh chuyển hướng về phía Chung Viễn Huỳnh, khẽ giọng nói gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!