Chương 1: Vực sâu tuyết lạnh

Nam Gia quen Châu Liêm Nguyệt là nhờ thầy Giải Văn Sơn, nếu không, có khi cả đời cô cũng sẽ chẳng tiếp xúc được với người ở đỉnh Kim Tự Tháp như vậy.

Đó thật sự là một ngày rất hỗn loạn…

Đoàn kịch vừa tung ra vở mới nhất trong năm nay, theo phong cách "Immersive"[1], buổi công diễn đạt được thành công ngoài mong đợi.

[1] Kiểu sân khấu kịch tạo ra hình ảnh trong không gian ba chiều xung quanh khán giả.

Đoàn kịch chọn ngày hôm sau để mừng công, uống từ lúc chạng vạng tới tận tối muộn.

Nam Gia ngủ một giấc trong phòng bao, lúc tỉnh lại thì đã gần mười một giờ tối.

Trong phòng rất ồn ào, dạo gần đây Nam Gia lại thiếu ngủ, thật sự không chịu nổi nữa, đành phải chuẩn bị về trước.

Cô bạn thân Trần Điền Điền chuếnh choáng say, đầu đau như búa bổ, vì Nam Gia ở không xa chỗ này cho lắm nên quyết định đến ở nhờ nhà cô một đêm.

Nam Gia gọi xe, rồi nhấc Trần Điền Điền dậy cùng ra về.

Xe taxi dừng lại ở đầu ngõ, Nam Gia đưa mắt nhìn lướt qua cửa hiệu ở góc phố theo thói quen… Là tiệm sách cũ do thầy Giải Văn Sơn mở, ngay trên con phố này.

Đã gần mười một rưỡi, mà tầng một của tiệm sách vẫn còn sáng đèn.

Nam Gia cảm thấy có chút kỳ lạ, lập tức dừng bước.

Tiệm sách của Giải Văn Sơn vừa để buôn bán vừa để ở, tầng một bán sách, tầng hai làm chỗ ở. Ông đã có tuổi, giấc ngủ ngắn, lại ham mê đọc sách, bình thường về tối sẽ đóng cửa tiệm rồi đọc sách viết chữ thêm một hai tiếng nữa mới lên giường.

Nhưng bất kể thế nào, cùng lắm mười một giờ là sẽ nhất định đóng cửa tầng một để lên tầng trên.

Nam Gia đỡ Trần Điền Điền đang ngả vào người mình, "Còn đứng được không? Cậu chờ mình một lát, mình sang chào thầy Giải một tiếng."

Trần Điền Điền cũng quen Giải Văn Sơn, từng có lần theo Nam Gia đến chỗ ông ăn chực, nên bèn nói: "Mình đi cùng."

Cửa tiệm sách không khóa, Nam Gia lập tức đẩy cửa đi vào.

Trong tiệm sáng đèn, đàn hương trong lư vẫn chưa tắt, gian trước lại không có ai.

Nam Gia càng cảm thấy kỳ lạ hơn, đây không phải là phong cách của thầy Giải. Chỉ cần ra khỏi cửa là ông sẽ nhớ tắt hết nguồn lửa, đề phòng hỏa hoạn.

Cô gọi hai tiếng, không nghe thấy lời đáp lại, thấy cánh cửa thông với gian sau mở hé, bèn nói một câu "Làm phiền thầy nhé!", rồi đẩy cửa vào.

Giải Văn Sơn nhắm nghiền hai mắt, nằm sõng soài dưới nền xi

-măng, hệt như một khối cao su dẻo không thành hình dạng.

Hai chân Nam Gia nhũn ra, cô chạy mấy bước lại gần, quỳ "thụp" xuống đất, nhẹ nhàng lay bả vai Giải Văn Sơn. Không có phản ứng! Cô đưa tay run rẩy sờ vào động mạch chủ trên cổ, vẫn còn mạch đập.

Lập tức bảo Trần Điền Điền: "Điền Điền, gọi 120!"

Trần Điền Điền cũng bị dọa cho tỉnh táo hẳn, vội vàng móc điện thoại ra gọi cấp cứu.

Nam Gia trải qua năm phút dài nhất từ trước tới giờ, cho đến khi bên ngoài truyền vào những tiếng "wee

-oww" dồn dập.

Nam Gia cùng Trần Điền Diền theo xe cấp cứu đến bệnh viện. Giải Văn Sơn được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.

Chờ ở ngoài hành lang, Nam Gia dựa lưng vào tường, sống lưng đổ đầy mồ hôi, cả người lạnh toát.

Trần Điền Điền cầm tay cô, bóp khẽ một cái, "Có ổn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!